Buổi tối.
Khuynh Diễm đứng giữa rừng rậm ngút ngàn, tay cầm một nhánh cây, chậm rãi bứt lá, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Chơi chết, không chơi chết, chơi chết, không chơi chết, chơi chết, không chơi chết... Chơi chết hắn!"
Cô đứng phắt dậy, vứt cành cây trụi lá xuống đất, hùng hổ đi tìm Quân Hoa, cô phải giết hắn!
[Kí chủ, nguyện vọng của nguyên chủ là báo ân Quân Hoa. Cô làm bậy sẽ bị trục xuất linh hồn đó!] Hệ Thống quan tâm nhắc nhở.
Khuynh Diễm mặc kệ Hệ Thống, nhiệm vụ nguyện vọng gì đó, dẹp hết!
Tên thần kinh kia giây trước vừa dẫn cô về núi, giây sau lập tức vứt cô giữa rừng.
[Không phải Quân Hoa bỏ cô, là do cô không đuổi kịp người ta.] Chân đã ngắn thì đi nhanh lên, bày đặt bước chậm làm màu, không bị rơi lại mới lạ.
"Mẹ kiếp! Hắn dùng thuấn di*, ta đuổi thế nào?" Khuynh Diễm nói xong, khát vọng giết Quân Hoa càng thêm mãnh liệt.
*Thuấn di: thuật di chuyển tức thời, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không nhìn thấy được.
Quả thật ban đầu cô đi hơi chậm, nhưng đó là do thói quen.
Sau khi phát hiện mình bị bỏ lại một khoảng xa, cô liền nhanh chóng tăng tốc, ai ngờ tên chết tiệt đó thuấn di một phát, bốc hơi giữa không trung.
Cô đứng đó bị gió tạt đến suýt bật ngửa.
Cái thân thể yếu ớt phế vật này! Tất cả đều là lỗi của cẩu tặc Hệ Thống!
[...] Được thôi, mọi lỗi lầm trên đời này đều là của nó.
——
Tử Ngưng đứng trước thùng nước tắm, đưa tay cởi y phục.
Cửa đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158463/chuong-72-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.