Diêu Ý co người ngồi bên giường, uất ức nhìn thiếu nữ trước mặt, giật giật bàn tay muốn tránh khỏi cô.
Khuynh Diễm mất kiên nhẫn kéo tay hắn lại, hung dữ nhắc nhở: "Ngồi yên!"
Mi tưởng ta rảnh lắm sao? Đang yên đang lành tự bấm lòng bàn tay chảy máu là thứ bệnh gì?
Giờ còn giãy nãy, muốn bị xử lý đúng không?
"Em không cần chị bôi thuốc, em muốn chị ngủ với em!" Diêu Ý ngước mắt, giọng nói mang theo mấy phần giận dỗi.
Hắn đang ôm cô mà cô lại đẩy hắn ra, là hắn không đủ mị lực sao?
Diêu Ý lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ giá trị nhan sắc của mình.
"Cậu tự ngủ." Bám lấy ta làm gì? Muốn ta hát ru cho mi chắc?
Diêu Ý mím môi, cảm thấy cực kỳ tủi thân, hắn đã chủ động đến mức này mà cô còn xua đuổi hắn: "Chị không ngủ với em vậy thì đừng có chạm vào em."
Thiếu niên giận dỗi rút tay về, dưới ánh đèn vàng nhạt, làn da trắng nõn hơi ửng hồng, gương mặt nhỏ mang đầy vẻ uất ức.
Ánh mắt Khuynh Diễm rơi trên má Diêu Ý, lúc nãy hắn kéo tay cô đặt lên mặt hắn, mịn mịn mềm mềm... muốn làm lưu manh.
Diêu Ý lùi lại cuối giường, co người thành một cục nhỏ, biểu hiện mình đang dỗi dữ lắm.
Nhưng dáng vẻ ủy khuất của hắn rơi vào mắt Khuynh Diễm lại có chút...
Kẻ-lưu-manh-nào-đó xích lại gần, cong ngón tay bóp mặt thiếu niên, ngang ngược hỏi: "Tôi cứ chạm vào cậu đấy, cậu làm gì được tôi?"
Ta nuôi mi ăn nuôi mi ngủ, xem mi như con trai mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158433/chuong-57-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.