"Em muốn báo thù!"
"Em muốn báo thù!"
"Em cũng muốn báo thù!"
Từng đứa bé lần lượt bước lên, cho đến khi tất cả đều đồng lòng lựa chọn báo thù.
Khuynh Diễm lấy ra một con dao và một chiếc USB, đặt song song trên mặt bàn: "USB chứa bằng chứng phạm tội, tìm Niên Bách cục cảnh sát, báo án."
Cô hơi dừng lại, cong môi cười rực rỡ: "Đương nhiên, cũng có thể dùng dao đâm chết bọn chúng, cách này tương đối nhanh gọn."
[Kí chủ, cô có thôi đi được chưa?] Hệ Thống nghiến răng.
Khuynh Diễm ngạc nhiên: Không phải offline rồi à?
[...] Tưởng nó thèm online lắm sao? Nó là bất đắc dĩ đó! Không online để cô tự do làm bậy hả?
Khuynh Diễm ngó lơ Hệ Thống, tiếp tục phổ cập kiến thức nhân sinh cho bọn trẻ.
"Giết người chú ý hủy chứng cứ, đặc biệt là khâu xử lý thi thể, làm cho cẩn thận." Cô đung đưa chân, nhảy từ trên bàn xuống đất, chuẩn bị rời đi.
"Chị... có thể giúp tụi em không?" Đứa bé trai tiến lên, ngập ngừng hỏi.
Trong một giây kia, nó rất muốn giết bọn khốn này để báo thù, nhưng nghe lời nói của Khuynh Diễm, nó bỗng thấy chùn bước, nó không biết hủy chứng cứ hay xử lý gì đó...
Dù sao bọn nó cũng chỉ là trẻ con...
"Nhớ kỹ, không ai có thể giúp ai, chỉ bản thân cậu mới giúp được chính mình."
Khuynh Diễm ra vẻ cao nhân nói một câu mơ hồ, cũng không rõ là cô thực sự nhìn thấu, hay chỉ đang thuận miệng nói bừa.
Bọn trẻ nhìn bóng lưng Khuynh Diễm dần biến mất sau cửa sổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158400/chuong-40-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.