Tử Du vẫn không ngừng khóc, mãi tới khi khóc mệt liền ngủ thiếp đi. Quân Thiên một lúc lâu không thấy trên giường có bất cứ động tĩnh gì, anh mới tiến tới kéo chăn xuống, thấy Tử Du đã chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trăng mịn còn vương lại những giọt nước mắt, anh nhẹ nhàng dùng tay lau nó đi, sau đó dịu dàng hôn lên trán cô. Kế tiếp, anh bế cô vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ. Anh tìm trong tủ đồ của cô rồi tìm lấy một bộ thay cho cô. Tử Du vẫn mơ màng cảm nhận được, nhưng mặc kệ anh thích làm gì thì làm. Thay đồ xong anh bế cô lại về giường, khi anh đang chuẩn bị thổ lộ lời trong lòng mình với Tử Du, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên. Vì không muốn ảnh hưởng tới cô nên anh liền đắp chăn cho cô kỹ lưỡng, rồi nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại. Điện thoại vừa được kết nối, phía bên kia vọng lại một giọng thiếu phụ thánh thót: “Con trai yêu dấu của mẹ, con mau khai thật đi có phải con đang ở cùng con dâu tương lai không? Có phải con dâu rất xinh không, còn nữa tình cảm hai đứa thế nào, nó có thích con không?” Quân Thiên nhíu mày đúng là lão ba tốt của anh cái gì cũng khai báo với vợ. Quân Thiên hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh, lấy kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của mẫu thân đại nhân: “Con đang ở cùng cô ấy, cô ấy vô cùng xinh đẹp, đáng yêu động lòng người.” Quân Phu nhân ở bên kia đang thao thao bất tuyệt, nói chuyện với chồng mình về con dâu tương lai. Quân Thiên được hai vị phụ huynh đút vào mồm cơm chó quá nhiều, nên anh cũng không lưu tình mà cúp máy điện thoại luôn. Khi Quân Thiên vừa mới tắt điện thoại thì Tử Du cũng đã tỉnh dậy. Tử Du đang định xuống giường vệ sinh cá nhân, sau đó kiếm chút đồ ăn vì từ tối qua tới giờ cô có ăn gì cả. “Ây da ! Hu hu đau quá.” Nhưng đời không như là mơ, sự thật cho thấy Quân Thiên tối qua đã quá mạnh bạo . Cô vừa ngồi dậy vừa đặt chân lên sàn nhà thì cơn đau từ nửa thân dưới đổ ập đến, khiến cho cô đứng không vững mà ngã lại xuống giường. Quân Thiên đang đứng ngoài cửa phòng suy nghĩ làm thế nào cho Tử Du chấp nhận anh. Tự nhiên nghe thấy tiếng động, vào trong lại thấy cô đau đơn yếu ớt kêu lên không ngừng, liền nhanh chóng mở cửa lao vào trong phòng. Anh đỡ cô ngồi lên trên tựa lưng vào đầu giường, rồi lại lần nữa tự trách mình và xin lỗi Tử Du: “Tất cả là lỗi của anh! Em thấy như thế nào rồi có đau ở đâu không? Là do anh không biết kiềm chế nên mới làm em bị thương.” Tử Du cũng suy nghĩ kĩ rồi, cơ thể này cũng là cơ thể của nguyên chủ nên cũng chẳng liên quan chút nào tới cô. Dù sao chuyện cũng xảy ra cũng đã xảy ra rồi, oán trách cũng chẳng thay đổi được gì nên cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên đi. Với lại việc quan trọng nhất bây giờ là cô vô cùng đói bụng, không rảnh rỗi suy nghĩ tiếp cô sắp chết đói tới nơi rồi nè. Cuối cùng thấy Quân Thiên vẫn lèm bà lèm bèn, liền không nhịn được mà lại cầm cái gối đánh vào anh. Thế là máu cục súc nổi lên, Tử Du mắng Quân Thiên xong còn hận không thế một cước đá bay anh đi chỗ khác. “Anh đứng đây thêm lúc nữa thì chắc sẽ thấy được tôi vì đói mà chết, còn nữa, bây giờ tôi đang chuẩn bị tức chết đến nơi rồi, không cần đợi đến lát nữa đâu!” Quân Thiên giờ mới nhớ ra là không thể để cô nhịn ăn được, cái này sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của cô thì không tốt. Cùng với tình hình hiện tại của Tử Du, nếu đi một cách bình thường là điều không thể, nên cô mặc kệ cho Quân Thiên bế mình xuống phòng ăn. Quân Thiên cũng không có phàn nàn hay tỏ ra bất cứ thái độ không vừa ý nào cả, huống chi là anh còn rất đắc ý khi thấy cô phụ thuộc vào mình. Quân Thiên sau khi để cô ngồi xuống chỗ ăn thì nhanh chóng lấy thức ăn lúc nãy đã được làm sẵn ra, sau đó bỏ vào lò vi sóng hâm nóng và bày lên trước mặt Tử Du. Tử Du biết tỏng, lòng vẫn còn có chút ấm ức và tức giận Quân Thiên. Nhưng phương châm từ xưa đến nay của cô là ‘Có thực mới vực được đạo’. Nên phải ăn mới sống được, mà sống được mới có sức trừng trị Quân Thiên. Khi cô mải mê suy nghĩ cùng đấu tranh tư tưởng, thì anh cũng đã bày hết tất cả các món lên bàn. Có điều anh lại không có ngồi xuống dùng bữa, mà cứ đứng nhìn Tử Du với khuôn mặt tràn đầy đáng thương, Tử Du chịu không nổi thở dài một tiếng, cuối cùng cô cũng vẫn bị anh làm cảm động mà tha thứ cho anh. Cô lườm yêu anh một cái rồi nói: “Anh sao còn chưa có ngồi xuống dùng bữa, vậy là anh muốn tôi đói chết mới vừa lòng đúng không?” Quân Thiên biết Tử Du chỉ là khẩu xà tâm phật, nên từ hành động này của cô chứng tỏ cô đã tha thứ cho anh rồi, trong lòng anh vui vẻ vô cùng, ngồi xuống dùng bữa anh còn gắp thật nhiều thức ăn lên bát của cô, khiến cho cái chén trong tay cô sắp cao như cái đỉnh Fansipan luôn rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]