Quân Thiên cũng không biết từ ‘Họ’ trong câu nói của Tử Du đang nói tới ai, nhưng anh vẫn tràn đầy dịu dàng và yêu thương nói với cô: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh của Du Du, hai chúng ta sẽ không bao giờ có thể chia xa.” Nói xong anh cúi người xuống mạng mẽ hôn lên môi của cô, nụ hôn đó mạnh mẽ như tình cảm anh đã giành cho Tử Du, một nụ hôn chất chưa vô vàn hân hoan và vui sướng, thật lâu sau anh mới chịu rời khỏi cánh môi của Tử Du. Tử Du tuy đã bị Quân Thiên hôn mấy lần, nhưng mỗi lần anh hôn xong cô lại ngượng ngừng tới mức đỏ mặt. Tử Du thẹn quá hóa giận liền nằm xuống giường bệnh, trùm chăn kín đầu không thèm để ý tới Quân Thiên nữa. Quân Thiên lắc đầu ngán ngẩm, anh âm thầm cảm thán da mặt của Du Du thật là mỏng, anh thấy cô trùm chăn kín đầu, nên anh lo lắng cô sẽ khó thở nên nhanh chóng kéo chăn xuống. Chiếc chăn vừa được kéo xuống liền lộ ra một cơ thể bé nhỏ đang nằm ra sức kéo lại chiếc chăn, Quân Thiên thấy cô bướng bỉnh liền lo lắng cho sức khỏe của cô, mà đành sử dụng tuyệt chiêu dỗ trẻ con, mà lúc nãy vô tình thấy một cô y tá làm: “Du Du ngoan đừng có trùm chăn kín như vậy sẽ khó thở, nếu như em không ngoan thì sẽ phạt em không được ăn kẹo nữa.” Tử Du nghe tới sẽ không được ăn kẹo nên cũng đành buông tay, không thèm kéo chiếc chăn nữa, nhưng cô vẫn giận dỗi quay lưng về phía anh. Tử Du đang cố tỏ ra lạnh lùng không quan tâm đến Quân Thiên, nhưng cái bụng của cô từ hôm qua tới giờ không được ăn liền lên tiếng phản đối: “Ột ột.” Tử Du âm thầm khinh bỉ cái bụng phản chủ, cô thầm hận ở trong phòng bệnh không có cái hố nào để chui vào luôn. “Em đợi một chút anh sẽ xuống căng tin của bệnh viện mua cháo cho em ngay.” Tử Du nghe tới cháo là sắc mặt trở nên tái mét luôn, cô rất sợ cái thứ gọi là cháo đó, vừa chẹt chẹt còn nước nước mền mền. Cô nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi, nên nhanh chóng bỏ qua sự ngại ngùng sau lưng lên tiếng ngăn cản Quân Thiên: “Có thể ăn cái gì cũng được, cầu xin anh em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh đừng mua cháo có được không?” Quân Thiên thấy cô sợ hãi như vậy cũng vô cùng đau lòng không nỡ ép buộc cô, nhưng cô thể cô đang trong quá trình hồi phục dạ dày, thân thể còn rất yếu nên ăn cháo mới tốt cho sức khỏe . Quân Thiên liền cắn răng bỏ qua những hành động đáng thương của Tử Du, mà tiến về phía cửa cứ như thế rời đi. Tử Du thấy thái độ cứng rắn của Quân Thiên lúc nãy, thì đã xác định chắc chắn ý kiến của mình đã bị anh bãi bỏ. Sau đó cô lại nhìn về cánh của với ánh mắt sáng quắc . “Ha ha, chân ở trên người tôi anh cản được chắc, anh sẽ phải hối hận cho mà xem.” Hệ thống ở trong không gian ăn cơm chó, cố gắng nhịn nhục nãy giờ thấy chuyện bất bình liền ra tay nghĩa hiệp, nhanh chóng lên tiếng khinh bỉ Tử Du: “Kí chủ cao cao tại thượng hóa ra người sợ ăn cháo, lớn rồi mà còn như trẻ con, người kén ăn như vậy sau này chả ma nào nó thèm lấy kí chủ đâu.” Tử Du càng nghĩ tới cái hệ thống chết dẫm lại càng tức, cuối cùng núi lửa cũng bị hệ thống chọc cho phun trào, cô chửi hệ thống như súng bắn liên thanh luôn: “Cái đó hệ thống vô lương tâm không có tính người, đã thế mi còn thấy lão nương sắp chết mà không ra tay tương trợ. Mi còn dám chê lão nương nữa hả mi có phải lâu nay chưa nếm mùi nên chưa sợ đúng không? Mi tin bây giờ lão nương lập tức cắt cổ tự sát bay về không gian đập nát mi ra thành sắt vụn luôn không?” Hệ thống câm nín ngay tại chỗ luôn, hệ thống lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình liền nhanh chóng bật chế nịnh nọt: “Kí chủ à bổn hệ thống sai rồi người làm ơn tha thứ cho bổn hệ thống đi, đổi lại bổn hệ thống sẽ nói cho người một chuyện chắc chắn người sẽ vui vẻ.” Tử Du đăm chiêu suy nghĩ một chút, sau đó lại suy đi tính lại liền gật đầu đồng ý với hệ thống: “Được rồi mi nói đi! Nếu như tin tức đó làm lão nương không vui là mi chuẩn bị thành một đống sắt vụn đi.” Hệ thống sau khi nghe Tử Du đe dọa vẫn tràn đầy tự tin và kiên định nói: “Bổn hệ thống thấy nam chính Quân Thiên mua rất nhiều đồ ngọt, nếu như giờ kí chủ mà trốn đi không biết nam chính có nổi điện vứt hết cái đống đồ ngọt kia hay không thì bổn hệ thống cũng không có chắc chắn à nha.” Tử Du nghe hệ thống nói vậy liền lung lay nhanh chóng bác bỏ ý định bỏ trốn, và Tử Du liền nhanh chóng nghĩ ra một cái lí do tự thuyết phục mình không vỏ trốn nữa, và lí do vô cùng chính đáng luôn: “Bỏ lại chân ái bỏ trốn một mình thì chẳng khác nào là tra nữ, nên thôi bổn bảo bảo quyết định ở lại cùng chân ái đồng quy vu tận luôn.” Hệ thống sau bao lần bị Tử Du áp bức và tiêu diệt, cuối lại lần nữa bất bình lên tiếng sau đó không đợi Tử Du phản công mà chuồn mất tiêu luôn: “Kí chủ à, nam chính chỉ bảo người ăn cháo thôi chứ có phải kêu người đi chết đâu, kí chủ đừng có mà làm ra cái vẻ mặt là nam chính là đồ độc ác đó nữa, bổn hệ thống có việc offline trước đây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]