Thôi ngụy biện đi! Kẻ ngốc vẫn mãi là kẻ ngốc!Sau câu nói của hắn, Quân Dao vui vẻ kéo lên nụ cười ngọt ngào. Chỉ có điều, miệng nhỏ còn chưa kịp hoạt động đã bị chen lời:
- Vậy nếu tôi nói tôi không phải kẻ ngốc thì sao?
Lời này vừa vang lên đã khiến không gian như đông lại. Cái danh thiếu gia ngốc của Minh Viễn không phải chỉ mới xuất hiện ngày một ngày hai mà là từ mấy chục năm trước, vào cái lúc hắn mới chỉ là một đứa nhỏ. Tiếng xấu đồn xa, mấy người ở thành phố này không ai là không biết về trạng thái không bình thường của hắn.
- Đừng đùa như vậy chứ?
Nhưng lời này càng ngày càng nhỏ lại. Bởi đám người đã nhận ra, ngữ khí và cả uy lực của người đàn ông bây giờ là rất lớn.
Minh Viễn bước đến gần Quân Dao, lười nhác nói:
- Bây giờ không đùa, mà bây giờ, trò đùa đã kết thúc.
Sau câu này, Minh Thành không biết ở đâu bước đến, tay còn dẫn theo một Minh Hiên Hành, anh ta nhíu mày khó chịu:
- Minh Viễn, em thôi ngay trò chơi diễn kịch đi, học cái thói hư đấy ở đâu vậy hả? Hôm nay là lễ mừng thọ của ông, đừng có mà làm loạn!
Nhưng, trái với tưởng tượng của mọi người về việc Minh Viễn xụ mặt xuống tủi thân bỏ về, hân ta lại nhếch môi lên cười thích thú.
- Ồ, xin hỏi Minh thiếu gia, ai cho cậu cái quyền gọi anh xưng em với tôi vậy nhỉ?
Trước phản ứng kì lạ của người đàn ông, Minh Thành không khỏi thốt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-cung-ta-di-bat-yeu-quai/1731313/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.