Núi Tây Thiên cao lớn hiểm trở. Như lời người dân kể lại, số lượng người vào đó tìm bảo vật nhiều vô kể nhưng lúc về lại chẳng có nhiều. Hơn nữa, những kẻ trở về được không bị thương đến liệt người thì thần trí cũng trở nên điên dại. Bao nhiêu lời ra tiếng vào đều khiến người ta chùn bước. Quân Dao một mình đứng giữa vùng đất trống, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn về khoảng không phía trước. Xa xa, ngọn núi hùng vĩ mà thập phần cô quạnh. [ Kí chủ, cô định đi thật sao ? ] Giọng nói non nớt của hệ thống A Liên vang lên quanh không gian tĩnh mịch. Trong âm giọng là nỗi lo lắng thật lớn. Tuy kí chủ nhà nó co thể nói là kinh nghiệm đầy mình. Chỉ là thân thể này sức lực không nhiều, sợ rằng nếu đi sẽ lành ít dữ nhiều. Đối diện với hình ảnh củ cải mờ mờ phía trước, Quân Dao không nói gì. Nữ nhân nhấc chân lên tiến về phía trước, một bên tay từ bao giờ xuất hiện thanh kiếm đỏ rực. Càng đến gần ngọn núi, màn sương đêm càng trở nên dày đặc, cơ hồ như muốn nuốt chửng cô vào bên trong. Băng qua màn sương quái dị, Quân Dao gấp gáo tiến vào bên trong. Cánh rừng này tuyệt nhiên không âm u như vẻ ngoài của nó, ít ra bây giờ là như vậy. Nữ nhân cầm chặt thanh bảo kiếm, cẩn trọng men theo lối mòn mà tiến vào sâu hơn. Cô căng thẳng đến nỗi hơi thở cũng dần nặng nề. " Xoạt " Âm thanh nhỏ tựa như không có vang lên đập thẳng vào màng nhĩ của nữ nhân, khiến cô trong bất giác lùi lại vài bước. Quét ánh mắt thận trọng về phía nơi phát ra tiếng động, kết quả lại là không có nổi một bóng người. Khẽ trấn an bản thân, Quân Dao tặc lưỡi một cái rồi đi tiếp. Nếu không phải do thân thể này yếu ớt, cô chắc chắn sẽ vừa đi vừa ăn hồ lô, nhất định là không phải căng thẳng đến nỗi này! Nữ nhân tiếp tục cất bước, càng đi vào sâu, ánh trăng vàng càng trở nên yếu ớt. Qua tán cây dày đặc, thứ ánh sáng mỏng manh tưởng chừng như bị nuốt trọn. Quân Dao cứ đi mãi, đi mãi cho đến khi phía trước trở thành đường cụt. Nhưng mà trên núi thì làm gì có đường cụt ? Chỉ có một cái núi khác trồng lên. Cô đưa mắt lên trên, hình ảnh ngọn núi cao đầy hiểm trở đập vào tầm mắt. Trong phút chốc, cả cơ thể của Quân Dao chợt cứng đờ, cô nhăn mặt, buộc miệng nói lên một câu. - Củ cải, dùng danh hiệu được không ? [ Tất nhiên là được, nhưng mà sẽ chỉ dùng được một danh hiệu một lần. ] Mi mắt của nữ nhân khẽ nhắm lại. Chỉ dùng được một lần ? - Sử dụng danh hiệu "Đệ nhất ma sư" đi. [ Tinh ] Âm thanh máy móc vừa vang lên, Quân Dao ngay lập tức cảm nhận được nguồn sức mạnh căng tràn trong cơ thể. Linh khí phát ra từ người cô cứ bừng sáng, thắp lên lung linh một vùng đồi. Nữ nhân mỉm cười nhẹ một cái rồi bật người nhảy lên. Dù chỉ dùng một phần sức rất nhỏ, bất quá vẫn là bay cao hơn hai chục mét. Trâu bò! Trong ánh sáng trăng mềm mại, bóng dáng nữ tử một thân hồng y đỏ rực như nhảy múa trong không khí, động tác đều đẹp và kiều dĩ đến cùng tận. Đôi chân nhỏ nhẹ nhàng đáp lên mặt đất đá cứng rắn. Cô đưa ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn về thứ kì dị trước mắt. Nó có hình dạng rất không bình thường, toàn thân chỉ toả ra khói đen dày, chính xác nó được tạo nên từ một làn khói đen dày. Cả thân thể đều là màu tăm tối, duy có ánh mắt đỏ rực bừng bừng sát khí. Tuy đã trôi qua hơn hai trăm năm, Quân Dao vẫn không tài nào quên được bóng hình kia, toàn thân đều như chết lặng. Nữ nhân tay siết chặt thanh kiếm, giọng nói cũng trở nên run rẩy. - Sao ngươi lại ở đây ? Đáp lại cô chỉ toàn những tiếng gầm gừ của con vật dị hợm. Quân Dao xúc động tới nỗi đập mạnh kiếm xuống đất. Cái khỉ gì đây ? Con yêu quái cấp F hại cô chết sao lại xuất hiện ở đây ? Nó còn nhìn cô bằng ánh mắt gì thế hả ? Nó giết chết cô, cô còn chưa lao đến đấm nó là may, nó lại còn không biết tốt xấu tỏ thái độ với cô! " Cái này là sao đây ? " Điều chỉnh lửa giận trong lòng, Quân Dao nắm đuôi kiếm chặt đến mức thanh bảo kiếm cũng phải run rẩy toả ra một tầng mồ hôi lạnh. Tất nhiên hệ thống nhỏ cũng không ngoại lệ. Nó giật mình run rẩy nói. [ Cái này em thật sự không biết! ] Thật sự không biết a! Kí chủ, nó vô tội! Không biết ? Không biết có nghĩa là giết được! Vừa nghĩ xong, bóng dáng đỏ rực đã lao nhanh về phía trước. Đường kiểm mỏng va chạm với không khí tạo nên một âm thanh xé gió rợn người. " Keng " Âm thanh kim loại va chạm vào nhau thật lớn. Vậy mà khi nhìn vào, lại chỉ thấy thanh kiếm đang đâm mạnh vào làn khói đen. Quả quỷ dị. - Ngươi muốn cái gì ? Quân Dao liếc ánh mắt rất phẫn nộ nhìn vào con quái, giọng nói ngạo nghễ nhưng động tác đều không có kẽ hở. Không phải do cô sợ, mà chính là cô đang đề phòng. Cô đã chết một lần dưới tay nó, lấy gì đảm bảo sẽ không có lần thứ hai ? Vả lại, hai trăm năm trước, nó vẫn chỉ là một con yêu quái tập sự cấp F. Vậy mà bây giờ chính là đã vượt cấp tiến hoá thành ma thú, không hề bình thường chút nào. "Gràoo" Con quái gầm lên một tiếng lớn rồi vung tay hất nữ nhân ra xa. Từ miệng nó, một quả cầu đỏ chói mắt xuất hiện. Quả cầu kì quái nhắm thẳng về phía nữ nhân, vùn vụt lao tới. Quân Dao vừa bị hất ngã nên có chút choáng, chưa kịp định hình gì đã thấy nguồn sức mạnh cực đại tiến về chỗ mình. Cô nhăn mày một tiếng, không nhịn nổi mà chửi tục một câu. - Chết tiệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]