Ông giang nghe ba Cố nói thì cười lạnh: "Đừng quên vợ cậu là ai, dù sao tôi cũng là ba nó, nuôi nó ăn học bao năm để rồi bỏ theo cái thứ hai bàn tay trắng như cậu. Giờ ăn nên làm ra thì quên hết chuyện xưa hay sao? Nó vẫn là con gái Giang gia, dù không muốn giúp đỡ Giang gia thì cưới vợ cũng phải có lễ hỏi chứ? Coi như đem mười cái siêu thị đó làm lễ hỏi cưới Liễu Vân đi."
"Nếu không muốn giao ra mười cái siêu thị đó vậy thì giao ra chuỗi siêu thị ở thành phố C, coi như lão già ta đây đã nhân nhượng lắm rồi đấy."
"Nực cười, dù có là lễ hỏi đi chăng nữa thì là cái gì cũng không phải ông có thể quyết định được. Muốn siêu thị của tôi? Đừng có hòng."
Ba Cố bừng bừng lửa giận quay người về phía Dâu Tây và mẹ Cố: "Chúng ta đi."
Mẹ Cố quay đầu nhìn những người nhà ruột thịt của mình, nhìn ba mẹ mà mình tưởng nhớ bao năm nay ấy vậy mà giờ khắc này gặp lại, bà đột nhiên cảm giác giống như năm đó, ba mẹ bà ép buộc bà lấy một tên đàn ông chăng hoa lớn tuổi làm chồng. lúc họ đay nghiến nhục mạ người mà bà yêu. Lòng bà trở nên lạnh lẽo quá.
Nhìn bóng dáng khuất sau cánh cửa của ba Cố, mẹ Cố mỉm cười bước vội đi theo.
Thật may là còn có anh.
Dâu Tây vẫn luôn cầm trên tay túi lễ vật của mình lúc này đặt lên bàn cười nhẹ: "Đây là quà mừng thọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-khong-muon-soai-ca-yeu-ta/3737615/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.