Bên cạnh chồng Cố Hy là Văn Bác cũng tỉnh dậy, nhìn Cố Hy.
"Không phải, mọi người đều khoẻ cả, cô à, con đang ở ngoài phòng khám Vọng Hy, cô đến đây một mình được không? Con có việc cần cô giúp"
Cố Hy vội vàng đứng dậy vừa thay quần áo vừa nói chuyện: "Con có chuyện gì vậy? Ba con ở đó sao?"
"Cố đừng gọi cho người nhà con, con đến một mình, con chờ cô."
Văn Bác thấy vợ mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài thì lo lắng: “Có chuyện gì sao? Là Minh nhi à?”
“Vâng, thằng bé có chuyện nhờ em giúp bảo em đến phòng khám, nó đang ở đấy rồi.”
“Có cần anh đến giúp gì không?”
“Không cần đâu, nó dặn em đi một mình, anh ở nhà ngủ thêm đi, đừng lo cho em.”
“Được rồi, vậy em nhớ cẩn thận đấy.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại Nói xong Dâu Tây ngồi bệt xuống cạnh cửa, vết thương trên cánh tay rỉ máu đau nhói. Mất máu nhiều làm Dâu Tây đầu váng mắt hoa, ngồi một lúc thì Cố Hy cũng lái xe đến. Cố Hy xuống xe thấy một thiếu niên tuấn tú ngồi trước cửa phòng khám thì ngạc nhiên đến độ không dám tin. Lần cuối cùng cô gặp Cố Minh thì thằng bé vẫn rất béo, mới qua một thời gian vậy mà đã thay đổi đến đáng kinh ngạc.
Cô vội vàng chạy đến mở cửa đỡ Dâu Tây đứng lên, vừa mới lại gần thằng bé cô đã ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.
"Minh nhi con bị thương sao? Bị thương chỗ nào? Cô ngửi thấy mùi máu."
Dâu Tây miễn cưỡng vịn vào người Cố Hy đi vào trong phòng khám: "Con bị đạn bắn trúng, viên đạn vẫn ở trong tay con, con cần cô lấy nó ra."
"Cái gì? Đạn bắn?"
Cố Hy sợ hãi hét lên nhưng lại nhanh chóng che miệng mình, cô run rẩy nhìn Dâu Tây cởi ra áo khoác rồi áo phông lộ ra cánh tay phải đầm đìa máu.
"Con làm cái gì mà lại để bị đạn bắn vậy hả? Có phải con chọc hoạ rồi nên người ta mới muốn giết con?”
Dâu Tây vội vàng giải thích, không thể để người cô này hiểu lầm được: "Không phải như cô nghĩ đâu, là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Dâu Tây nhìn Cố Hy bằng ánh mắt vô cùng chân thật bất giác Cố Hy cũng thả lỏng lòng, tin tưởng cô. Cố Hy tháo băng vải trên tay Dâu Tây xuống dò hỏi: "Con có muốn cô tiêm thuốc tê không?"
Dâu Tây nói bằng giọng điệu kiên quyết: "Không cần đâu, cô cứ trực tiếp làm, càng nhanh càng tốt."
Cố Hy thấy thằng bé kiên quyết cũng không nhiều lời, liền bắt đầu tiến hành lấy đạn. Vì viên đạn đâm vào bar vai rất sâu nên Cố Hy phải rạch một đường nhỏ mới đưa nhíp vào gắp ra viên đạn. Dâu Tây cắn chặt răng chịu đựng đau đớn, chờ mũi khâu cuối cùng được kết lại thì cả hai người đều thở ra một hơi.
"Chuyện hôm nay cô đừng kể với ai kể cả chú, càng đừng nói với mẹ con chỉ khiến bà lo lắng thôi"
"Nhưng con cũng phải nói cho cô biết rốt cuộc vì sao bị thương chứ?"
Dâu Tây ngẫm nghĩ: "Cô biết người nhà Quân gia không?"
"Không phải Quân gia mà cô biết đấy chứ?"
"Chính là cái mà cô nghĩ, con và thiếu gia nhà họ học cùng một lớp, hôm nay con cùng cậu ấy trong lúc bất cẩn bị người rượt đuổi, đương nhiên người bị rượt là cậu thiếu gia kia, con chỉ bị vạ lây. Phải rất khó khăn bọn con mới thoát khỏi bọn săn đuổi ấy, trong lúc chạy trốn thì bị thương."
Cố Hy ánh mắt lộ ra nghi ngờ sâu sắc: "Thật vậy không?"
"Cô phải tin con."
"Nếu vì giúp cậu ta mà bị thương tại sao cậu ta không đưa con về nhà trị thương chứ?"
"Đó là vì con không muốn gây thêm phiền phức nên mới từ chối."
Dâu Tây ánh mắt chân thành lấp lánh như cún con nhìn Cố Hy, dưới ánh mắt của Dâu Tây rốt cuộc Cố Hy thở dài một hơi, không chất vấn thêm nữa: "Tạm tin con."
Cố Hy đưa thuốc hạ sốt cho Dâu Tây uống, lại đưa thêm thuốc dùng cho vết thương dặn dò cô phải vệ sinh và thay băng gạc thường xuyên đề phòng nhiễm trùng. Chờ thêm một thời gian quay lại để cô cắt chỉ.
Dâu Tây cầm thuốc chào Cố Hy rồi gọi taxi chở về nhà, về đến nhà thì cũng đã sáu giờ sáng. Cô đi thẳng lên phòng đóng cửa lại, có lẽ do tác dụng phụ của thuốc nên cô rất buồn ngủ, cố gắng tắm rửa sạch sẽ sau đó cô liền lăn ra giường ngủ mê mệt.
Vừa nhắm mắt một lúc thì bà Cố lại gõ cửa gọi cô, Dâu Tây thậm chí không thể nhấc lên được mí mắt, cơ thể này vốn không tốt như cơ thể vốn có của cô, tuy đã trải qua rèn luyện nhưng đêm hôm qua vận động quá sức vẫn khiến cơ thể này lâm vào trạng thái cạn kiệt. Nếu không phải do cơ thể không được linh hoạt lắm thì viên đạn chết tiệt kia sao có thể găm vào người cô được.
Bà Cố gõ cửa không thấy con trai trả lời liền gọi giúp việc lấy chìa khoá dự phòng mở cửa, vừa sờ vào trán Dâu Tây bà đã vội rụt tay lại, trán cô nóng hổi vô cùng. Trong cơn mê man cô chỉ nghe được tiếng bà Cố hét lên rồi tiếng người ra người vào. Một lúc sau trên trán được đắp lên một thứ gì đó rất mát lạnh thoải mái. Dâu Tây thả mình vào giấc mộng đẹp.
...
Tại biệt thự Quân gia.
Cố Lưu Nguyệt tỉnh dậy trong cơn ác mộng đáng sợ, cô hét lên đầy bất lực: "Không, thả tôi ra, cứu... cứu với..."
Mở mắt, người nhìn thấy đầu tiên là mẹ, sau đó là anh trai Quân Sơn. Mẹ Quân ôm lấy Lưu Nguyệt khóc: "Con gái của mẹ tỉnh lại rồi, con làm mẹ sợ muốn chết? Con của mẹ"
"Hu hu, mẹ ơi, con sợ lắm, con đã nghĩ không thể nhìn thấy mẹ nữa... thật tốt quá."
Hai người phụ nữ cứ ôm nhau khóc lóc rốt cuộc Quân Kiến Công cũng nhìn không nổi nữa: "Được rồi, khóc cái gì? Về là tốt rồi, để xem lần sau nó còn dám trốn đi chơi hay không?"
Mẹ Quân tức giận lườm chồng: "Ông nói kiểu gì thế? Con gái còn sợ hãi, ông không quan tâm được câu còn trách móc nó."
"Bà còn nói tôi, con gái còn kinh hãi, cứ khóc lóc thì tốt hay sao?"
Quân Kiến Công nhìn sang con gái: "Tiểu Nguyệt, con còn nhớ chuyện xảy ra hôm qua sao?"
Mẹ Quân không vui: "Nó vừa tỉnh lại ông đã bắt nó nhớ lại chuyện đáng sợ ấy, ông muốn nó sợ chết mới chịu được à?"
Lưu Nguyệt được ba nhắc nhở nhớ ra người cứu cô hôm qua vội vàng hỏi: "Có một anh trai cứu con, vì cứu con anh ấy bị bắn trúng rồi, anh ấy có sao không?"
Quân Kiến Công và Quân Sơn đồng thời nhìn nhau, Quân Sơn ngồi xuống gần em gái: "Em kể rõ tình hình hôm qua cho anh nghe xem"
Thế là Lưu Nguyệt bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình bị bắt rồi chuyện một người con trai xông vào cứu mình ra ngoài cho mọi người nghe.
"Anh ấy không sao chứ ạ? Con muốn gặp anh ấy để cảm ơn."
Quân Sơn không nhanh không chậm trả lời em gái: "Hôm qua khi anh đến, không tìm thấy cậu ấy, có lẽ đã bỏ đi trước khi anh đến rồi."
Lưu Nguyệt vẻ mặt không tin cùng mất mát: "Không thể nào, anh ấy đã nói bảo em ngồi đợi anh ấy mà."
"Tiểu nguyệt, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ tìm người đó giúp em."
Hai cha con Quân Sơn ra khỏi phòng Lưu Nguyệt đến thư phòng. Quân Kiến Sơn hỏi con trai tình hình thẩm vấn bọn bắt cóc.
"Là em trai của Hải ca, lão đại của Bang Tứ Hải, một trong những hắc bang mạnh nhất thế giới ngầm. Là lỗi của con không giải quyết mọi việc chu toàn mới khiến Lưu Nguyệt lâm vào hiểm cảnh. Con xin tự nhận phạt."
"Thôi đi, ba cũng đã điều tra chuyện đó, không phải lỗi của con. Ba sẽ đích thân đem tên Triệu Lục kia đến trước mặt Hải ca hỏi tội, cần hắn cho một lời công đạo. Con đi điều tra xem người cứu tiểu Nguyệt là ai. Chúng ta cần biết hắn có mục đích không, là địch hay bạn phải điều tra rõ."
"Vâng, thưa ba."
"Ba cho phép con điều động nhóm người được huấn luyện ngầm ở gia tộc, phân đội 7. Được rồi, con đi đi"
"Vâng."
...
Tại biệt thự Quân gia.
Dâu Tây đang ngủ mê mệt, trong không gian trắng xoá cô bắt đầu nói chuyện với hệ thống 018.
"Này hệ thống, tại sao chúng ta phải lấy cái vòng tay đó của Quân Lưu Nguyệt?"
Nhớ lại lúc đó, thừa dịp Quân Lưu Nguyệt đang sợ hãi mà thần không biết quỷ không hay trộm đi chiếc vòng trên tay cô ta. Chiếc vòng vừa đến tay cô đã bị hệ thống lấy mất, chiếc vòng này cũng đâu có gì đặc biệt vậy mà không lấy được nó cô phải bị mạt sát. Thật không đáng. Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Dâu Tây.
[Chiếc vòng đó vốn không nên thuộc về thế giới này, nó là chiếc vòng được tạo nên bởi rất nhiều linh hồn đen tối, những người mang nó trên người đều sẽ phải chết để cung cấp năng lượng cho chiếc vòng đó. Nó phải được thu hồi nếu không sẽ khiến thế giới này bị diệt vong.]
"Nghiêm trọng được đến như thế sao? Chỉ là một chiếc vòng cỏn con mà lại có thể diệt được thế giới này? Thế giới này cũng quá yếu đi.]
Hệ thống từ chối cho ý kiến.
[Nhắc nhở thân mến, nếu ký chủ càng sớm hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng nhanh được về nhà.]
Ý nó là đang chê cô làm việc chậm hay sao? Hừ, quả là khiến Dâu Tây tức chết.
Chờ đến khi tỉnh dậy, trời cũng đã tối, Dâu Tây bị đói mà tỉnh lại. Mở mắt ra thấy bà Cố đang ngồi bên cạnh thay khăn trên tránn cho cô. Vừa thấy cô tỉnh liền vội vàng đặt khăn xuống áp trán vào trán cô vẻ mặt vui mừng.
"Con tỉnh rồi, doạ mẹ sợ muốn chết. Cũng hạ sốt rồi, thiệt tình. Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi là trước khi đi ngủ phải đóng cửa sổ, con xem giờ ốm rồi."
Bà nội từ bên ngoài đi vào thấy con dâu trách mắng cháu trai mới ốm dậy liền không vui: "Được rồi, thằng bé vừa mới tỉnh con đã bắt đầu trách mắng rồi."
Dâu Tây cười yếu ớt, dưới sự trợ giúp của bà Cố ngồi dậy: "Con không sao, chỉ sốt nhẹ một cái giờ đỡ rồi, khiến bà nội và mẹ phải lo lắng."
"Ai da, cháu nội ngoan của bà, con còn mệt không? Bà nấu cháo cho con rồi đây, ăn chút còn uống thuốc cho mau khỏi."
"Vâng."
Bà Cố đưa cháo cho Dâu Tây, bảo bà nội về phòng nghỉ ngơi rồi mới nói chuyện với Dâu Tây: "Ba con trưa nay phải vội vàng đi họp, dặn mẹ nếu con mà vẫn sốt cao thì đưa con đi bệnh viện, ông ấy cũng lo cho con lắm đấy, hồi sáng đi ra đi vào mãi còn thay khăn lạnh cho con mấy lần. Con nha, lần sau không được doạ mẹ như thế đâu. Con biết người con nóng như thế nào không? Không chịu cẩn thận gì cả."
"Mẹ đừng lo lắng quá, con không sao rồi mà."
Bà Cố vỗ vỗ cánh tay Dâu Tây, chờ cô ăn xong uống thuốc nằm nghỉ mới ra khỏi phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]