🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lần này, Dâu Tây cố tình đi học muộn một tháng, không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào.

Đến cổng trường, Dâu Tây xuống xe vẫy chào ba Cố liền đi vào trường học. Đã vào học được một lúc nên sân trường vắng tanh, Dâu Tây đi thẳng một mạch đến phòng giám hiệu.

"Xin chào, em là Cố Minh, là học sinh chuyển trường."

Giáo viên nữ đều nhìn Dâu Tây ngây người, bên ngoài cô diễn vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng đã sớm nở hoa. Mê tui lắm hả, thành quả hai tháng trời khổ cực của tôi đương nhiên là phải mê muội tui rồi.

Sau vài giây thất thần, phòng giám hiệu lập tức trở nên ồn ào, các giáo viên nữ tranh nhau nhận đưa Dâu Tây đến lớp học mới nhưng cuối cùng, một người giáo viên nam với gương mặt sắc lạnh khẽ gẩy gọng kính vàng trên mắt đi vào.

"Xin lỗi các quý cô, cậu học sinh này là học sinh được bổ nhiệm vào lớp tôi."

Ngay sau khi người đàn ông cất lời, cả phòng đều là tiếng oán than của phụ nữ.

"Thầy Trần thật quá đáng, tại sao nam sinh tốt đẹp nào cũng bị thầy nhận thầu cả thế?"

"Đúng đấy, thầy Trần à, thầy làm thế không phúc hậu tý nào."

"Cố Minh sao? Cô nhớ kỹ tên em rồi nha"

Người được gọi là thầy Trần giống như đã quá quen với việc các cô giáo nữ chỉ trích mình cũng không để ý lắm.

"Cố Minh, em đi theo thầy, thầy chờ em từ hồi sáng. Thầy là chủ nhiệm lớp của em, có gì không hiểu cứ hỏi thầy. Giờ đi theo thầy, chúng ta đến lớp học."

"Vâng, xin lỗi vì để thầy phải chờ."

Dâu Tây đi theo thầy Trần đến lớp học, vẫn là lớp K, nơi mà có ba người được đặt cho cái biệt hiệu hoàng tử ở đó. Thực ra Dâu Tây vẫn luôn thắc mắc, một người có gia thế như Cố Minh tại sao lại được xếp vào lớp này, có thể nói trong cái lớp học có ba mươi mốt người học sinh cả nam lẫn nữ này có hơn nửa là kẻ có gia thế hiển hách, một phần nhỏ là học giỏi thi đỗ vào trường bằng thực lực, phần số ít còn lại chính là gia thế kém so với những người kia nhưng với Cố gia mà nói tuyệt đối là hơn mấy lần.

Dâu Tây thoải mái đi theo sau thầy Trần tiến vào lớp học, vừa vào cửa tiếng ồ lên đã nổi lên bốn phía. Dâu Tây đắc ý trong lòng, chị đây quá soái mà.

"Đây là học sinh mới chuyển trường đến lớp ta, tên là Cố Minh. Cố Minh, em tự giới thiệu bản thân mình với các bạn đi."

"Vâng."

Dâu Tây bày ra sự lạnh lùng xa cách, khí chất cao quý phát ra trên người khiến càng phụ trợ cho dung mạo tuấn tú của mình.

"Xin chào, tôi là Cố Minh."

Phía dưới khuôn mặt đỏ ửng của các cô gái trông mong nhìn về phía Dâu Tây đều ngỡ ngàng, hết rồi? Không giới thiệu sở thích hay sở trường sao.

Trên bục, Dâu Tây mắt đối mắt với học sinh phía dưới, không khí yên tĩnh đáng sợ, thầy Trần rốt cuộc phá vỡ sự yên tĩnh bằng tiếng ho khan cứng ngắc.

"Khụ khụ, được rồi, Cố Minh em muốn ngồi đâu thì tự chọn chỗ cho mình đi."

"Em muốn ngồi ở bàn cuối cùng, nơi đó không có người ngồi chứ ạ?"



Thông thường mấy chỗ cuối trong tiểu thuyết vườn trường đều là một trong những nam chính phản nghịch ngồi ở đó, để tránh phiền phức không đáng có nên Dâu Tây cứ hỏi một câu cho chắc cú, đỡ mạo phạm mấy tên nhà giàu rảnh rỗi đó.

Thầy Trần nhướng mày nhìn Dâu Tây: "Không có, em ngồi đi. Đúng rồi, thầy nhắc nhở em luôn. Sắp tới là kỳ thi khảo sát học lực sau kỳ nghỉ hè, em đến trường muộn một tháng nên chắc chưa được ôn tập, Lập Tân, em là lớp trưởng, lát đem vở cho bạn mượn ôn tập đi."

"Vâng"

Một cậu con trai với mái tóc xoăn tít cùng cái kính cận dày cộp đứng lên trả lời thầy Trần.

"Kỳ thi khảo sát sẽ bắt đầu vào ba ngày sau, kỳ thi đánh giá này sẽ phân lại lớp theo học lực của các em. Thầy nhắc nhở có các em biết, có rất nhiều người muốn vào lớp này, nếu các em không cố gắng sẽ bị khai trừ. Được rồi, tiết đầu tiên là giờ tự học. Lớp trưởng quản lớp thầy đi đây."

"Vâng."

Thầy Trần vừa đi, lớp học nhao nhao như ong vỡ tổ, một đám con gái xinh đẹp như hoa bu về phía Dâu Tây, dẫn đầu đám con gái lại là tên Cao Vỹ đáng ghét.

Cao Vỹ cao ngạo nhìn Dâu Tây với ánh nhìn từ trên xuống dưới, cô phải công nhận tên này thật soái, hắn cắt quả đầu mohican nhuộm xám hợp thời trang, khuôn mặt điển trai mang phong cách bụi bặm cá tính mạnh mẽ pha chút lịch lãm.

"Cố Minh sao? Tôi là Cao Vỹ, có hứng thú gia nhập hội bọn tôi không?"

Nói xong hắn còn hất hất mặt về phía chỗ ngồi của Lâm Dực và Quân Sơn, nếu nói Cao Vỹ có vẻ đẹp của một soái ca cá tính phản nghịch thì Lâm Dực lại mang vẻ đẹp dịu dàng thanh nhã. Quân Sơn cạnh hắn lại càng nổi bật hơn hẳn hai người còn lại, cũng là người nổi tiếng nhất trong năm vị hoàng tử trong trường.

Với gia thế hiển hách ông nội là cựu thiếu tướng về hưu, cha lại đang giữ chức vụ cao trong quân đội. Anh trai là người đứng đầu tập đoàn RS, tập đoàn lớn mạnh cả trong và ngoài nước làm về rất nhiều lĩnh vực khác nhau. Từ nhỏ, Quân Sơn đã phải học rất nhiều thứ mà người bình thường có khi còn chưa bao giờ nghe đến. Nghe nói cậu luôn sống trong môi trường quân đội cho đến khi lên cấp ba vì thế trên người cậu có khí thế của quân nhân kết hợp gương mặt lạnh lùng cương nghị càng tôn lên khí chất cao quý như vương tử của cậu. Học giỏi, chơi thể thao giỏi, cậu còn là một tay lão luyện trong trò chơi đánh trận giả. Rất giỏi võ, nhiều năm liền đoạt giải quán quân về võ thuật trong nước.

Chà chà, đến cô cũng bị thu hút bởi khí thế mạnh mẽ và vẻ điển trai của hắn. Chỉ là một người như hắn sao lại chơi với một kẻ như tên Cao Vỹ này chứ, thật phá huỷ hình tượng. Trong cái chết của Cố Minh, không thể không nói cũng có một phần thế lực của Quân gia trợ giúp người nhà Cao Vỹ hành hạ Cố Minh trong tù.

Dâu Tây thản nhiên đối mắt với Cao Vỹ lạnh lùng trả lời hắn: "Cảm ơn Cao thiếu có lời mời, chỉ là Cố Minh không có hứng thú."

Cao Vỹ phá lên cười vui vẻ, xoay người về chỗ ngồi, đám con gái cũng tản ra đi theo Cao Vỹ. Thoáng chốc đã yên tĩnh hơn nhiều.

Lập Tân đem vở đưa cho Dâu Tây liền nhanh chóng trở lại chỗ ngồi. Chưa kịp mở vở ra xem bất ngờ nghe thấy tiếng hét của Cao Vỹ.

"Mẹ kiếp, con lợn kia có mỗi việc đi mua đồ ăn sáng thôi mà lề mề đến thế, tức chết lão tử."

Vừa dứt lời một bóng dáng mập mạp của nam sinh xông vào lớp học. Là một nam sinh khá mập, cả người nhễ nhại mồ hôi đem đồ ăn mua đặt lên bàn CAo Vỹ liên tục nói xin lỗi vì đến trễ. Cao Vỹ không để ý vươn chân đạp vào bụng nam sinh kia một cái thật mạnh khiến hắn ngã lăn ra vô cùng chật vật. Dâu Tây tức giận vô cùng đang định đứng lên thì bị một cánh tay đè xuống.

Là nam sinh ngồi bàn trên cô, hắn nhỏ giọng thì thầm chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Đừng lên, đã biết gia thế của Cao Vỹ mà còn lên thì chỉ có tìm chết. Tên kia cũng là học sinh chuyển trường giống cậu mới đến tháng trước. Nghe nói ngày đầu đến trường va phải Cao Vỹ thế là từ đó đến giờ liền trở thành vật tiêu khiển của cậu ấy."

"Cậu tốt nhất coi như không nhìn thấy gì đi, nghe tôi."

Dâu Tây nắm chặt nắm tay, không có Cố Minh đến làm tiêu khiển cho Cao Vỹ liền có Cố Minh thứ hai ư? Cái thế giới chết tiệt gì thế này? Học lực của Cố Minh vốn không tốt, để thoát khỏi Cao Vỹ Cố Minh còn cố tình nộp bài thi trắng nhưng vẫn không bị khai trừ. Xem ra là tên Cao Vỹ này giở trò quỷ.

Dâu Tây đứng bật dậy đi thẳng về phía Cao Vỹ, nắm lấy cánh tay đang ném đồ ăn vào người nam sinh kia còn liên lục mắng chửi khó nghe.

Cậu nam sinh vừa nhắc nhở Dâu Tây mắng một tiếng ngu ngốc, tất cả học sinh đều nhìn về phía Dâu Tây và Cao Vỹ.

Cao Vỹ sắc mặt khó coi nhìn Dâu Tây gằn giọng: "Chuyện gì? Muốn thay thế cậu ta?"



Dâu Tây bình tĩnh nhìn Cao Vỹ: "Không phải cậu muốn chơi sao? Chơi trò bắt nạt cũ rích này thì có gì thú vị?"

Cao Vỹ hất bàn tay Dâu Tây ra khỏi người, cười như không cười nhìn Dâu Tây: "Tốt nhất là điều cậu nói ra với tôi khiến tôi cảm thấy hứng thú, nếu không đừng trách Cao thiếu tôi không nể tình"

"Nghe nói Cao thiếu gia là một người đam mê đua xe, còn được mệnh danh sát thần trăm trận toàn thắng. Trên đời này không có ai là đối thủ của cậu, tôi nói có đúng không?"

Cao Vỹ nhướng mày hứng thú nhìn Dâu Tây, một cô gái ngồi cạnh hắn đưa cho hắn một cái khăn tay, Cao Vỹ tỉ mỉ lau sạch tay của mình.

"Không biết Cố Minh tôi có cơ hội thách đấu với Cao thiếu gia hay không?"

Cao Vỹ bật cười, những cô gái xung quanh cậu cũng cười theo. Lâm Dực cũng hứng thú dạt dào quay người xuống nhìn Dâu Tây.

"Cậu bạn, cậu xác định không nói đùa đấy chứ? Cao Vỹ hắn..."

Cao Vỹ giơ tay ngăn cản lời nói của Lâm Dực.

"Tôi nhận lời thách đấu của cậu, nếu thua, cậu sẽ trở thành con chó của tôi trong mười năm. Thế nào?"

Dâu Tây không chút để ý: "Vậy nếu tôi thắng thì sao?"

Cao Vỹ cười thật to, cười to đến nỗi gập cả lưng lại, vừa cười hắn vừa đưa tay lau nước mắt nơi khoé mắt.

"Thú vị, thú vị."

"Nếu tôi thắng, sau này cậu không được động vào cậu ta nữa. Thế nào?"

Cười no đủ, Cao Vỹ ngồi thẳng dậy, ưu nhã vuốt mái tóc. "Được thôi, địa điểm và thời gian tôi sẽ thông báo với cậu sau."

Dâu Tây gật đầu, đỡ nam sinh kia đứng dậy, Cao Vỹ không nói gì quay sang bắt đầu trêu chọc nữ sinh.

"Tôi là Lập Tuấn, cảm ơn cậu đã giúp tôi."

Lập Tuấn khập khễnh đi về chỗ mình trong sự giúp đỡ của Dâu Tây.

"Không cần cảm ơn tôi, tiện tay thôi."

"Cao Vỹ sẽ không gây phiền phức cho cậu chứ? Hắn rất giỏi đua xe, cậu có nắm chắc không?"

"Tôi chưa bao giờ đua xe."

"Hả? Cậu điên sao? Nếu thua cậu phải ... cậu phải..."

"Không cần lo cho tôi, cậu nghỉ đi, tôi về chỗ của mình, giúp cậu chỉ là tiện tay, sau này đừng làm phiền tôi."

Lập Tuấn nhìn theo bóng dáng cao lớn của Dâu Tây, trong lòng cảm động lại lo lắng cho cô không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.