Dâu Tây tỉnh dậy thấy cả người trở nên vô lực mệt mỏi, động đậy một chút đều cảm thấy cố hết sức. Nhìn trần nhà màu xanh lá và bố trí xung quanh căn phòng liền chắc chắn là phòng của con trai. Trong phòng có bàn cùng ghế màu xanh nước biển in hình Doremon rất đáng yêu, tủ quần áo, kệ sách... đều được dán rất nhiều hình dán ngộ nghĩnh và anime. Trên tường còn có một cái poter cỡ lớn hình một người lực sĩ. Chà chà, cơ bắp cuồn cuộn nha.
Dâu Tây giơ lên bàn tay bụ bẫm như cái móng giò có cảm giác cả người không khoẻ lắm. Cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra. Không phải cô gặp tai nạn giao thông trở thành người thực vật hay sao, Dâu Tây nhớ rõ cô còn đứng rất lâu bên cạnh giường bệnh nhìn ngắm khuôn mặt ngủ yên của bản thân mình sau đó, sau đó... bị cái gì đó mang tên là hệ thống 018 trói định a\~
Một lúc trước...
.
.
.
Đứng bên cạnh ngắm nhìn chính bản thân mình nằm trên giường bệnh trở thành người thực vật, Dâu Tây cảm thấy rất buồn rầu. Nhất là nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều của mẹ đang ngày một tiều tụy đi vì chính mình thì càng đau xót. Nói thật, Dâu Tây rất muốn sống xót, so với bất kỳ người nào cô đều càng trân quý sinh mệnh của chính mình.
Thất thần một chút liền cảm thấy giống như bị thứ gì đó quấn chặt lấy linh hồn ràng buộc không thôi đau đớn khiến Dâu Tây mất đi ý thức.
Cô còn chưa kịp đi thăm Kiwi mà, không biết chị sao rồi, có giống như cô bị thành người thực vật hay không nữa.
Cô sẽ chết sao? Phải đi đầu thai rồi sao?
Không biết đã ngủ bao lâu dần dần Dâu Tây cảm thấy một dòng chảy ấm áp bao bọc lấy cơ thể mình, một giọng nói máy móc lạnh băng nhảy ra trong đầu cô.
"Trói buộc thành công"
Ngay sau đó một cổ lạnh buốt cùng nóng rực lửa cuồn cuộn chảy trong linh hồn khiến Dâu Tây cảm giác như muốn nổ tung ngay lập tức. Cảm giác linh hồn đau đớn xé rách ngày càng mãnh liệt khiến Dâu Tây lại mất đi ý thức. Chờ đến khi tỉnh lại giọng nói máy móc lạnh băng lúc trước lại vang lên trong đầu.
"Xin chào, tôi là hệ thống 018 rất hân hạnh được phục vụ bạn."
Sau đó trước mặt Dâu Tây xuất hiện một quyển sổ nhỏ trông giống như quyển nhật ký có khoá mà hồi nhỏ Dâu Tây hay đòi mẹ mua cho khi thấy bạn nữ cùng lớp ai cũng có vậy.
Dâu Tây cầm lấy quyển sổ, quyển sổ vốn màu trắng chợt biến thành trong suốt rồi đổi màu liên tục, cuối cùng dừng lại với màu tím huyền bí điểm tô hàng vạn ngôi sao lớn nhỏ với rất nhiều hành tinh lớn bé đủ loại màu sắc. Quyển sổ bây giờ trông giống như một vũ trụ thu nhỏ vậy, đẹp vô cùng.
"Tôi là hệ thống Thần mang số hiệu 018, sau khi trải qua quá trình rà quét linh hồn, cô là người được chọn để trở thành nhiệm vụ giả, hiện tại cô cần thực hiện nhiệm vụ khảo nghiệm. Bây giờ cô vẫn chưa trở thành nhiệm vụ giả chính thức, chỉ khi thông qua khảo nghiệm mới chính thức trở thành nhiệm vụ giả. Chắc cô cũng biết bản thân mình là người thực vật đi, chỉ cần cô hoàn thành đủ số nhiệm vụ tăng cấp bản thân và hệ thống thành cấp cao nhất là cô có thể về nhà."
"Thật sao? Có thể giải thích rõ hơn được không."
Sau đó, được sự giải thích của hệ thống, rốt cuộc Dâu Tây cũng hiểu ra vì sao mình lại ở đây. Thế giới này có rất nhiều vị diện, mà nhiệm vụ của Dâu Tây là tiến vào bên trong vô vàn thế giới ấy hoàn thành nhiệm vụ hệ thống ban cho đồng thời hoàn thành tâm nguyện của những người uỷ thác ấy.
Dâu Tây biết mình sẽ giống mấy cô gái trong tiểu thuyết, xuyên qua thân thể của người khác làm nhiệm vụ, chuyện này khiến Dây Tây thật hưng phấn nhưng chưa kịp vui mừng thì đã bị hệ thống 018 dội cho một gaó nước lạnh.
"Ký chủ cô cũng nên chú ý, nhiệm vụ khảo nghiệm thất bại cô sẽ bị mạt sát, vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, đồng thời cơ thể của cô ở thế giới kia cũng chết."
"Cái gì? Dữ dội như thế, làm không được sẽ phải chết ư? Vậy tôi không làm."
Hệ thống nói với giọng máy móc pha lẫn ba phần ngập ngừng: "Cô xác định không làm sao? Không làm cô cũng sẽ bị mạt sát linh hồn, vẫn không làm sao?"
Má nó quá thô bạo rồi, đồng ý cũng chết không đồng ý cũng chết, Dâu Tây ôm mặt dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu. Vì mạng nhỏ Dâu Tây cắn răng đồng ý. Giọng nói máy móc lại một lần nữa vang lên: "Mở ra nhiệm vụ khảo nghiệm, có tiếp nhận hay không?"
"Tiếp nhận."
"Nhắc nhở thân mến, thời gian làm nhiệm vụ chỉ có tám năm, hết thời gian mà không hoàn thành nhiệm vụ ký chủ sẽ bị mạt sát."
"What? Có để con người ta sống hay không thế hả?"
"Truyền tống đến thế giới nhiệm vụ bắt đầu đếm ngược sau ba giây."'
"3,2,1"
Sau đó Dâu Tây có cảm giác như vừa từ trong tâm bão đi ra, cả người xoay mòng khó chịu, đầu hôn não trướng.
Tỉnh lại thì đã xuyên đến thân thể có đôi tay như cái móng giò rồi.
Dâu Tây khó khăn ngồi dậy, đứng trước gương ngắm nhìn mình. Không nhìn thấy còn đỡ, vừa nhìn thấy Dâu Tây suýt nữa buột miệng hét lên.
Ôi mẹ ơi, đây là người sao? Cái thân hình béo đầy mỡ này tạm chấp nhận được, ai nói cho cô biết tại sao lại là con trai có được không? Con trai cũng thôi đi, cái mặt dầu mỡ nhìn không thấy con mắt đâu này là thế nào? Dâu Tây tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, trong đầu thầm chửi rủa hệ thống 018 hàng nghìn lần.
Cô là con gái, vậy mà cái thứ hệ thống chết tiệt kia lại ném cô vào thân thể một thằng con trai, cô phải làm sao sinh hoạt trong quãng thời gian dài này đây.
Cô nằm vật ra sàn bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Cỗ thân thể này tên là Cố Minh, hiện đang là học sinh lớp 11, gia đình khá có tiền, ba của Cố Minh mở một chuỗi siêu thị ở thành phố C rất có danh tiếng.
Cố Minh là con trai độc nhất của gia đình nên từ nhỏ đã được chiều chuộng vô cùng khiến hắn hình thành tính cách ham ăn lười làm, ngoài đến trường thì cả ngày chỉ nằm trên giường xem phim đọc truyện, chơi game rồi ăn vặt. Hắn ăn rất nhiều lại không hoạt động cơ thể, bà nội lại thường xuyên nấu đồ bổ cho hắn ăn, nấu canh hầm cho hắn uống khiến Cố Minh tăng cân nhanh chóng.
Hồi nhỏ thì còn đỡ, chứ càng lớn với xã hội yêu chuộng cái đẹp như bây giờ thì Cố Minh với thân hình đầy mỡ và khuôn mặt đầy mụn to như hạt đậu thì quả thực chính là con lợn xấu xí.
Gia thế cũng không thể giúp hắn có được bạn bè. Cố Minh càng ngày càng tự ti nhất là từ khi chuyển đến trường Hoa Tường Vi ở thành phố A. Ba hắn muốn mở rộng làm ăn nên đã đưa cả gia đình đến thành phố A, tại đây bắt đầu chuỗi bi kịch của hắn.
Hắn bị những công tử thế gia trong trường coi như đồ chơi tiêu khiển, mua đồ ăn thức uống cho chúng, còn phải đem tiền của mình cho chúng mua vui. Chúng không vui còn phải vui vẻ làm bao cát cho chúng đánh.
Cố Minh thích một cô gái cùng trường học dưới hắn một lớp, là hoa khôi của khối mười, trong một lần vô ý đánh rơi điện thoại trước mặt bọn công tử thế gia, hắn bị bọn họ phát hiện bí mật giấu kín suốt thời gian dài.
Chúng bày trò đùa dai đố ai tán đổ được cô bé hoa khôi ấy, tán đổ xong còn trình diễn màn ân ái bắt Cố Minh phải nhìn cho kỹ. Chơi chán trò tình tứ lại nói cho cô nàng hoa khôi kia biết mình bị một tên béo xấu xí như Cố Minh yêu thầm, còn ở bên cạnh xúi giục cô nàng lăng nhục hành hạ ghê tởm hắn. Sau lại đứng trước mặt hắn hỏi hắn tư vị bị cô gái mình yêu thầm sâu sắc trong lòng ghê tởm chà đạp mình như thế nào.
Trong lúc quá tức giận, Cố Minh đẩy ngã tên đó xuống đất ai ngờ dưới đất có mảnh vụn gỗ thẳng đứng khiến tên thiếu gia kia đập đầu vào chết tại chỗ.
Gia thế của tên đó vô cùng lớn, sau khi điều tra ra người giết con trai mình liền trong thời gian ngắn khiến cả Cố gia phá sản. Cố Minh bị bắt vào tù, dưới sức ép của gia đình vị thiếu gia kia mà sống trong tù như sống trong địa ngục.
Năm tháng sau thì chết ở trong đó.
Cố Minh hận bản thân nhu nhược yếu đuối, hắn muốn bảo vệ gia đình không bị phá sản, không muốn trở thành đồ chơi cho đám thiếu gia đó nữa và quan trọng nhất phải khiến cô nàng hoa khôi kia hối hận.
Nghĩ đến thân hình đầy mỡ rung rinh trên người Dâu Tây trở nên chết lặng. Mẹ ơi, Dâu Tây nhớ mẹ, Dâu Tây của mẹ muốn về với mẹ, hu hu.
"Cộc cộc"
"Minh nhi, nội hầm canh xương cho con này."
Bà nội bê canh mở cửa tiến vào thấy Dâu Tây nằm trên đất ôm ngực giật mình đánh rơi cả canh. Vội vàng chạy tới ôm lấy người Dâu Tây.
"Minh nhi con làm sao thế? Con đừng làm nội sợ... người đâu, người đâu hết cả rồi..."
Dâu Tây vội vàng vực dậy nắm lấy tay bà.
"Không, con không việc gì, con nằm trên sàn cho mát thôi ấy mà, ha ha, nội đừng cuống lên thế."
Bà nội vỗ vào người Dâu Tây một cái thật mạnh: " Giường có không nằm đi nằm đất, doạ chết nội của ngươi rồi."
"Ái da, bà, đau... đau, bà đánh con mạnh thế."
"Còn kêu, đổ mất canh rồi, để nội xuống lấy cho con bát khác."
Nghe đến canh, Dâu Tây sợ hãi đến líu cả lưỡi: "Bà ơi, không cần đâu, con mới ăn vặt giờ vẫn còn no, để đó chiều con ăn. Giờ con muốn chơi game, bà đi xuống đi ạ."
"Hả, không muốn ăn sao, vậy được rồi, bà đi xuống. Đừng chơi game lâu quá, có hại cho mắt lắm nghe không."
"Vâng vâng, con biết rồi, nội đừng lo."
Bà nội nhìn Dâu Tây, ánh mắt cổ quái, sao hôm nay nó lạ thế nhỉ, tự nhiên ngoan ngoãn hẳn, không thấy gào thét vào mặt mình gì cả. Quả nhiên là đã lớn rồi.
Bà nội nghĩ đến thái độ ngoan ngoãn của Dâu Tây, liền cười vui vẻ. Phải xuống khoe với ông nhà nó mới được.
Dâu Tây khoá cửa cẩn thận, bắt đầu suy nghĩ về chế độ giảm cân trong thời gian sắp tới. Có lẽ cô nên mời một thầy huấn luyện về tập cho bài bản. Đồ ăn cũng phải lên thực đơn mới, nhất định không uống canh bổ nữa, quá ngậy với béo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]