Chương trước
Chương sau
"Tôi nói tôi muốn ra ngoài với anh."

Đường Tuế thấy anh có vẻ không hiểu, cô chớp chớp mắt, lặp lại.

"Đi thôi."

Đường Tuế rướn người lên, vươn tay kéo vạt áo anh lại.

Mặt đầy phần khởi.

Tống Tinh Dã hơi nhướng mày.

Nếu cô đã muốn đi theo thì cứ để cô đi theo, đợi lát nữa cô sẽ biết tốt xấu ngay.

Trên xe buýt tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có.

Anh đột nhiên hơi mong chờ.

Chờ xem lát nữa Đường Tuế sẽ như thế nào.

Tống Tinh Dã không nói lời nào, trực tiếp cất bước về trước.

Bọn họ dừng lại ở nơi lưng chừng núi, trên núi có một danh lam thắng cảnh nên ngày thường đều có xe buýt qua lại.

Hiện tại đang đúng vào dịp nghỉ hè, dù chỗ bọn họ cách đỉnh núi rất gần nhưng lên xe, xe đã chật kín người.

Tống Tinh Dã đi trước nên lên xe trước.

Đường Tuế nhắm mắt theo đuôi đằng sau.

Xe vừa mới xuống từ khu danh lam thắng cảnh nên trong xe đấy ắp người.

Mùi mồ hôi, mùi nước hoa rẻ tiền, còn thoang thoảng mùi thuốc lá.

Thậm chí còn có người đang ăn que cay.

Trong xe có điều hòa, những mùi này quyện vào nhau làm nổi bật lên sự hôi hám khó chịu.



Thế nhưng trên mặt Đường Tuế không có chút ghét bỏ nào.

Cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm lấy vòng treo trên xe buýt, cơ thể bé nhỏ loạng choạng theo sự rung lắc của xe.

Trên mặt tràn đầy ý cười.

Vậy mà còn có thể vui vẻ ư?

Tống Tinh Dã hơi nhướng mày, trong đôi mắt hẹp dài đầy vẻ ngạc nhiên!

Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến tình huống này.

Xe đến trạm dừng lại có người lên.

Người trong xe chỉ có tăng chứ không có giảm.

Xung quanh bọn họ cũng nhanh chóng có không ít người.

Đường Tuế có vẻ ngoài trắng trẻo, đáng yêu nên có không ít ánh mắt thèm thuồng của bọn đàn ông nhìn cô.

Tống Tinh Dã cười lạnh một tiếng, chen lại gần, vươn tay cầm vòng treo bên cạnh Đường Tuế.

Rất giống với, vây Đường Tuế trong lồng ngực mình.

Hả?

Đường Tuế ngẩng đầu, con ngươi long lanh trong suốt nhìn Tống Tinh Dã một cái.

Cơ thể cũng dựa sát vào người anh, một bàn tay khác móc lấy ngón tay của Tống Tinh Dã.

Tống Tinh Dã vừa định hất tay cô ra, nhưng toàn bộ ngón tay của anh đều bị cô tách ra.

Ngay lập tức, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.

Hửm?

Tống Tinh Dã?



Tống Tinh Dã giơ mười ngón tay đan vào nhau của hai người lên.

Anh hơi hết cằm, để lộ ra cần cổ thon dài, yết hầu hơi di chuyển, toát lên vẻ quyến rũ.

Rõ ràng là người cực kì lạnh lùng, nhưng lúc này, lại mang theo vài phần phách lối.

Đáng chú ý nhất là khóe môi đang nhếch lên còn mang theo vài phần cuồng vọng xấu xa.

Đẹp muốn chết.

"Tôi, tôi..."

Đường Tuế lắp ba bắp bắp, không biết nói gì cho phải.

Tống Tinh Dã bật cười, xe đã ngừng lại.

Anh kéo tay cô xuống xe.

Những ánh mắt xung quanh giống như ruồi bọ, cứ nhìn chằm chặp Đường Tuế.

Anh ghét cực.

"Ơ?"

Đường Tuế nhìn trái nhìn phải, không phải nói muốn tới trung tâm thành phố hả?

Còn chưa đến nơi mà.

"Chúng ta đạp xe đi."

Tống Tinh Dã quét mã một chiếc xe đạp, duỗi chân ngồi lên, ung dung nhìn Đường Tuế.

"Hả?"

Đường Tuế gật đầu, cô cảm thấy suy nghĩ của nhân vật phản diện ngày càng khó đoán.

May mắn là, Luân Hồi Kính không tham gia cuộc vui, phân cho cô mấy nhiệm vụ tào lao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.