Vậy là ông can đảm nói.
“Cậu chủ, khi phát bệnh ngay cả mình cậu cũng đánh đó."
Ngay khi quản gia Lâm nói xong, ánh mắt sắc lạnh của Cố Kim Triều lướt về phía ông.
Quản gia Lâm thầm lo lắng, nơm nớp lo sợ ôm bọc tài liệu.
"Hừ."
Cố Kim Triều khịt mũi, lạnh lùng sải bước ra khỏi căn phòng bị ô nhiễm ánh sáng này.
"Cô chủ hãy nghỉ ngơi sớm đi."
Quản gia Lâm một tay ôm tài liệu, một tay đóng cửa.
Người đã đi hết rồi.
Đặc biệt là Cố Kim Triều cũng đi rồi.
Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm.
Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều chỉ có 60, người cũng mất trí nhớ, đã đáng sợ như vậy.
Vậy có thể tưởng tượng được, nếu Cố Kim Triều khôi phục trí nhớ, anh sẽ biết mọi chuyện đều là lừa anh.
Có lẽ cô sẽ chết rất thảm đây!
Đường Tuế trở nên căng thẳng.
Hai tay tự ôm chặt thân thể manh mai của mình.
"Ục ục..."
Bụng cũng bắt đầu kêu loạn lên.
Đường Tuế vươn tay sờ lên bụng mình, vỗ nhẹ.
Rồi lại lập tức nằm xuống chiếc giường lớn dán đầy logo của thương hiệu nổi tiếng, đôi mắt to tròn nhìn ánh đèn neon nhấp nháy khắp phòng.
Vẫn nên đi ngủ thì hơn!
Cô có chút không dám ra ngoài.
Đường Tuế khịt mũi, ôm cái gối lớn thơm phức, nhắm mắt lại.
Ừm, chỉ cần ngủ đi, thì sẽ không đói nữa.
...
Tuy nhiên, Đường Tuế vẫn không thể ngủ nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2575063/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.