Hả hả hả?
Đường Tuế đột ngột ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào Cố Kim Triều.
"Em mới không về nhà đâu."
Đường Tuế nhìn một bàn mỹ thực, cô còn chưa thưởng thức hết.
Sao có thể về nhà được.
"Đừng hòng lừa em về."
Đường Tuế khịt mũi, tiếp tục ăn Tamagoyaki.
Oa oa oa, thật sự ngon quá đi.
Năm tháng bình yên, những thứ ồn ào xung quanh đều không liên quan gì đến họ.
Sau khi ăn xong, Đường Tuế sờ sờ cái bụng căng phồng của mình, rồi lại háo hức nhìn đồ ăn xung quanh.
Con phố ẩm thực dài vô tận này cô còn chưa thưởng thức hết.
Nhưng có vẻ ăn không nổi nữa.
"Lần sau chúng ta lại đến đây ăn tiếp."
Cố Kim Triều phớt lờ ánh mắt háo hức của cô, trực tiếp nắm tay cô bước ra ngoài.
May là chỉ mua từng này, nếu không, mua từng nào cô sẽ ăn hết từng ấy.
Hai người trở lại xe, đôi lông mày xinh đẹp của Đường Tuế khẽ cau lại, rúc vào vòng tay của Cố Kim Triều không nói lời nào.
Xe đã chạy một quãng, nhưng Cố Kim Triều vẫn không thấy cô nói chuyện.
Anh thầm cảm thấy kì lạ, cụp mắt xuống nhìn.
Đường Tuế đã ngủ say lúc nào không hay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại dưới ánh đèn trông càng đáng yêu hơn.
Cố Kim Triều không kìm được, cúi đầu xuống, hôn lên khuôn mặt mềm mại của Đường Tuế.
Người con gái của anh, thật thơm và mềm mại.
Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2574279/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.