“Mẹ, mẹ phải trở về hả!”
Đường Tuế có chút không nỡ, đôi mắt hơi đỏ lên.
“Đồ ngốc, sau này mẹ rảnh sẽ đến đây ở, mấy ngày nay ba con gọi điện giục mẹ trở về.”
Mẹ Cố thấy Đường Tuế như vậy, trong lòng có chút không nỡ, đưa tay xoa đầu của cô.
Mấy ngày bà ở đây, thấy vợ chồng hai đứa ở chung vô cùng hòa hợp.
Cũng không cần bà ở đây điều hòa bầu không khí.
Thấy hai đứa dính nhau như thế, có lẽ rất nhanh thôi bà sẽ được làm bà nội.
“Dạ.”
Đường Tuế ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy rằng cô rất thích mẹ ở đây, nhưng ba ở một mình cũng rất đáng thương, mẹ phải làm bạn với ba.
Đường Tuế cười nói, tiếp tục xé cánh hoa.
Cố Kim Triều đang đi tới, nghe cô nói vậy, không khỏi nhướng mày.
Có lẽ, anh chỉ là miễn cưỡng thêm vào thôi.
Hừ, cái đồ nghịch ngợm này.
Nhưng mẹ đi rồi cũng tốt, anh càng có thể quang minh chính đại bắt nạt đồ nghịch ngợm này.
“Mẹ.”
Cố Kim Triều đi về phía bàn ăn.
Anh vừa lên tiếng, Đường Tuế và mẹ Cố đều không tự chủ được ngẩng đầu lên.
Hai người nhìn Cố Kim Triều, vẻ mặt hơi sửng sốt.
Hôm nay Cố Kim Triều có chút không giống với ngày thường.
Bình thường anh mặc tây trang đi giày da, nếu không thì cũng mặc các loại áo sơ mi nghiêm túc.
Còn hôm nay anh lại mặc áo ngắn tay màu trắng, quần jean màu sáng, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2574273/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.