Chương trước
Chương sau
Xem ra biệt danh bạo quân này không phải chỉ là hư danh.

Nhưng vừa nghĩ tới bị điện giật, Đường Tuế liền hoảng sợ.

Vì sợ hãi, chiếc bát đang cầm trên tay cũng bị nghiêng dữ dội theo.

Vô tình, tất cả đều tạt lên người Đế Huyền.

Đế Huyền mở mắt ra, vươn tay lau sạch thuốc trên mặt, ánh mắt hung ác nhìn Đường Tuế từ trên xuống.

Đường Tuế nhìn hắn một cái, rồi sợ sệt cúi đầu.

Vậy mà? Đánh bậy đánh bạ thành công rồi.

Hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Nhưng… hình như hắn càng tức giận hơn rồi.

"Ngươi mau… khụ khụ khụ."

Đế Huyền chưa kịp nói xong đã bắt đầu ho sặc sụa, khóe miệng cũng trào ra máu.

Sau đó, hôn mê bất tỉnh.

Nhất thời, mọi người trong điện đều hoảng loạn lên.

Đường Tuế đứng ở phía sau, nhìn bọn họ bận rộn.

Thật ra, nàng có thể cứu mạng Đế Huyền.

Cho hắn uống chút máu trước, rồi sau này liếm liếm tay nàng thêm vài lần là được.



Dù sao nàng cũng chính là nhân sâm tinh mấy triệu năm đấy.

"Nương nương nên về trước đi, đừng ở lại đây nữa."

Phùng Đức Trung, thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng khẽ vung chiếc phất trần trong tay lên, lạnh lùng đứng trước mặt Đường Tuế.

Bây giờ hầu hết mọi người đều đang chờ hoàng đế chết, một số người thậm chí còn nghĩ trăm phương ngàn kế làm hoàng đế chết.

Người trước mắt cũng không ngoại lệ, ông sẽ không bao giờ để nàng đứng ở đây nữa.

Tạm thời Luân Hồi Kính cũng không có nhiệm vụ, Đường Tuế cũng không muốn ở lại trong căn phòng đầy mùi thuốc này.

Nàng khẽ gật đầu, rồi rời đi.

Có người đưa nàng trở về tẩm cung của mình, Đường Tuế vừa ngồi xuống thì thấy những cung nữ bên cạnh dùng ánh bất thiện nhìn nàng.

"Đường Tuế, ngươi dám hại chết Quyên Hồng tỷ tỷ, ta sẽ bẩm báo lên phu nhân, chắc chắn ngươi sẽ bị phạt chết.”

"Còn nữa, phu nhân muốn ngươi hạ độc, sao ngươi không làm?”

Đường Tuế vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nghĩ đến chuyện liên quan đến Đế Huyền.

Thì những cung nữ do Vương thị phái đến đã bắt đầu hỏi tội.

Thực ra, Đường Tuế có chút khó hiểu.

Nguyên chủ cũng không có điểm yếu nào trong tay bọn họ.

Nhưng theo đúng cốt truyện, nguyên chủ lại vâng vâng dạ dạ, cái gì cũng làm theo.

Chỉ vì tên đểu thanh mai trúc mã đã vẽ cho nàng một giấc mộng không có thật.

Thật ra tên nam nhân này chưa bao giờ thích nàng, vì trở ngại thân phận nên chỉ có thể tiếp cận Đường Tuế để tiếp cận Đường Mặc Nhi.



Trong lòng hắn ta, Đường Mặc Nhi mới chính là trăng sáng trên trời.

Không ai có thể thay thế được.

Ha.

"Chúng ta đang nói chuyện với ngươi, có nghe thấy không?"

"Đồ tiện nhân nhà ngươi, còn dám cười khẩy."

"Mau dọn cơm cho chúng ta, vì dạy dỗ ngươi mà đến giờ tụi ta vẫn chưa dùng bữa.”

Một số cung nữ than mệt, từng người từng người miệng lưỡi khô khốc ngồi xuống.

Đường Tuế không nói gì, chỉ cúi đầu đi ra ngoài.

Đường Tuế mà cũng gọi là đại tiểu thư Đường gia?

Chẳng phải vẫn bị đám hạ nhân mấy ả chơi đùa sao?

Ha, thật là nực cười.

Vài cung nữ nhìn nhau, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ tự cho mình cao quý.

Vài người uống trà, ăn nho, chờ Đường Tuế mang cơm tới.

Đợi mãi, cuối cùng cũng nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Cung nữ đứng đầu cau mày, hung ác mắng: "Ta kêu ngươi đi nấu cơm, ngươi còn lề mề, có tin ta cho ngươi cái bạt tai không?”

Vừa cất giọng, ả đã thấy Đường Tuế dẫn một đám cẩm y vệ xuất hiện trong đại điện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.