"Vương thị, bà cứ đi như vậy à?"
Cánh tay nhỏ trắng nõn của Đường Tuế nhẹ nhàng chống cắm, ánh mắt nhìn Vương thị chợt lạnh đi.
Vương thị quay đầu lại cười: "Ngươi không cần giữ ta lại dùng bữa."
Đường Tuế cười cợt: "Người đâu."
Nàng ra lệnh một tiếng, rất nhanh đám người Vương thị đã bị mấy cung nữ thái giám giữ lại.
Còn có người đi gọi thủ lĩnh cấm vệ quân đến.
Chỗ này lập tức náo nhiệt lên.
"Đường Tuế, ngươi cái thứ chết… Ngươi rốt cuộc có ý gì?"
Vương thị nắm chặt hộp gỗ đàn hương trong tay, nhìn chằm chằm Đường Tuế, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
"Vương thị, thân là phu nhân của mệnh quan triều đình, thế mà lại lấy trộm cung trang của bổn cung, đúng là quá không biết xấu hổ!"
Giọng Đường Tuế ngọt ngào, mềm mại, nhưng mỗi lời nàng nói ra đều đâm thẳng vào tim gan.
"Đường Tuế!"
"Người đâu, kéo Vương thị ra ngoài, đánh hai mươi gậy răn đe."
Đường Tuế không cho Vương thị chút mặt mũi nào.
Nàng hất tay, để người kéo Vương thị xuống hành hình.
"Ngươi là đứa con gái bất hiếu, ta là mẫu thân của ngươi, nếu ngươi dám cho người đánh ta."
"Như vậy là đại nghịch bất đạo, sẽ bị người trong thiên hạ chê cười."
Vương thị dại ra, khi ở nhà bà ta và Mặc Nhi đã tưởng tượng rất nhiều, nhưng lại không ngờ đến một màn này.
"Xì."
Đường Tuế bật cười, thanh âm ngọt ngào.
"Ngươi vì để Đường Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2574237/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.