Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, ngủ cùng Đế Huyền.
Đường Tuế:!!!
Đùa gì đó?
Không phải cố ý chứ, hu hu hu.
Nàng còn muốn trở về ăn điểm tâm.
“Hửm?”
Đế Huyền thấy cơ thể Đường Tuế bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ thì cau mày, đôi mắt sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm nàng.
Đường Tuế bị hắn nhìn, trong lòng ớn lạnh.
Danh bạo quân không phải vô duyên vô cớ được gán lên người Đế Huyền.
Mặc dù hắn đang bệnh nặng nhưng nàng cũng không thể nhổ râu hùm được.
Vẫn nên cẩn thận mới tốt.
Luân Hồi Kính: Cô quyến rũ hắn không phải là được rồi à?
Đường Tuế: Quyến rũ như thế nào, ta không biết.
Luân Hồi Kính cảm thấy bó tay, nó chỉ có thể tìm một đoạn cut ngắn trong mấy bộ phim yêu phi họa nước cho Đường Tuế xem thôi.
Năng lực học tập của Đường Tuế rất vipro, chỉ xem sơ qua một lúc đã học được.
“Hoàng thượng.”
Đường Tuế cố ý thả nhẹ giọng, làm giọng nói càng thêm mềm mại quyến rũ.
Đôi mắt cũng nhanh chóng trực trào.
Cơ thể mềm mại không xương như rắn nước dựa lên người Đế Huyền.
Vừa nghe xong là hai đầu lông mày của Đế Huyền đã nhíu chặt lại, ánh mắt cũng chợt lạnh lẽo đi.
Hắn đẩy Đường Tuế ra, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Đôi môi mỏng mím chặt, cứ như thể Đường Tuế là vi khuẩn vậy, một chút cũng không muốn chạm vào.
Đường Tuế bị hắn đẩy, ngã trên mặt đất, lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2574229/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.