Cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở, hơi thở vừa có mùi thơm như hoa lan vừa nóng bỏng, phả vào cổ của Đế Huyền.
Cả người Đế Huyền cứng đờ, nhất là phần cổ, giống như là bị lửa thiêu đốt.
"Đường Tuế!"
Đế Huyền nghiến răng nghiến lợi gọi tên nàng.
Đường Tuế đang mơ màng ngủ, nghe gọi thì giật mình tỉnh giấc.
Nàng bật người dậy, cả người ngồi trên người Đế Huyền.
Sắc mặt Đế Huyền càng thêm u ám.
"Lăn xuống."
Đường Tuế bị hắn dọa sợ, vội vội vàng vàng leo xuống khỏi người Đế Huyền, ngồi bên mép giường.
"Ta, ta..."
"Đường Tuế, sao ngươi lại ở trên giường của trẫm?"
Đế Huyền lạnh giọng hỏi.
Đường Tuế cắn môi, dùng ánh mắt long lanh nhìn Đế Huyền.
"Ta lo lắng cho Hoàng thượng mà."
"Vốn là lúc đầu ta chỉ nằm bên cạnh thôi, nhưng về sau không biết thế nào mà lại leo lên người chàng."
Đường Tuế cảm nhận được cả người Đế Huyền phóng ra hơi lạnh thấu xương, nàng sợ tới mức liên tục lui về sau.
Cuối cùng, cả người cũng sắp rơi khỏi mép giường luôn rồi.
Trong cặp mắt long lanh có thêm vài phần bối rối.
Đế Huyền nhướng mày, hiển nhiên là không tin lời nàng.
"Ngươi về đi thôi."
Đế Huyền cũng không nói thêm gì nữa, hắn cảm thấy cần phải kiểm tra một phen.
"Vâng."
Đường Tuế đồng ý, khom lưng dùng hai tay bò xuống giường.
Vì vừa ngủ dậy, quần áo trên người có hơi lỏng lẻo, phần cổ áo bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2574225/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.