Chương trước
Chương sau
Đường Tuế suy nghĩ một lát, rất nhanh đã chọn được bài hát.

"Hoàng thượng, ta bắt đầu hát đây."

Giọng Đường Tuế vừa mềm mại vừa nũng nịu.

Đế Huyền nghe thấy cũng rất thoải mái. Nàng hát… chắc cũng rất êm tai nhỉ?

"Hát đi."

Đường Tuế bắt đầu hát.

"Thái Hồ đẹp lắm Thái Hồ ơi, nước Thái Hồ trong vắt, trên mặt nước có cánh buồm trắng, dưới nước có củ ấu hồng. Bên bờ có bụi lau sậy, đáy hồ cá tôm béo mập, hồ cung cấp nước tưới tiêu..."

Tiếng hát của Đường Tuế đột nhiên dừng lại, vì nàng phát hiện có một cỗ khí lạnh đánh thẳng vào người mình.

Nàng theo bản năng nhìn về phía Đế Huyền.

Chỉ thấy hoàng thượng vừa chợp mắt ngủ, lúc này đã mở mắt ra, cau mày.

"Đừng hát nữa."

Lần đầu tiên Đế Huyền đánh giá sai, không ngờ giọng hát của Đường Tuế lại khó nghe đến vậy.

"À..."

Đường Tuế giật mình.

Không hé răng.

Thời gian dường như dừng lại ở một khắc này, tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ vang lên rõ mồn một.

Bỗng nhiên có tiếng khóc của tiểu cung nữ truyền từ nơi xa đến.

"Ma ma, chỗ này đúng là không sạch sẽ tí nào, ta vừa mới nghe được tiếng quỷ khóc sói tru."

"Hu hu, sợ quá."

Ma ma đánh nàng ta một cái: "Ngươi nói bừa cái gì đó, cẩn thận ta xé miệng ngươi."



Nói xong, bà ta vừa xách tiểu cung nữ rời đi, vừa quan sát xung quanh, khẽ lẩm bẩm.

"Chớ có quở trách."

Trong cung này, đúng là không sạch sẽ mà.

Vừa nãy bà ta cũng nghe thấy.

Đường Tuế đúng lúc nghe được những lời này... cảm thấy cực kỳ tủi thân.

Rõ ràng nàng hát rất êm tai mà, trước kia, lúc còn ở Vân Khuê Linh Cảnh, đám nhân sâm, hà thủ ô bên cạnh nàng đều nghe đến mê mẩn.

Còn khen nàng hát vô cùng êm tai.

Nhưng mà...

Vẻ mặt hiện tại của Đế Huyền, giống như là không thể nhịn được nữa.

Tiểu cô nương lập tức tức giận, bĩu môi hết cỡ.

Đúng là một đám phàm phu tục tử, nên mới không thể hiểu được chỗ kỳ diệu trong bài hát của nàng.

Có điều... Đường Tuế nhìn về phía Đế Huyền, nhỏ giọng nói.

"Hoàng thượng, nếu không ta đọc vài thứ cho chàng nghe nhé?"

Đôi mắt trong suốt của Đường Tuế nhìn chằm chằm Đế Huyền.

"Ừm."

Đế Huyền lại nằm xuống lần nữa.

Chỉ cần không hát là được rồi.

Nghĩ đến giọng hát của Đường Tuế, vẻ mặt Đế Huyền đen đi, ai mà ngờ được, một cô nương nói chuyện nũng nịu như vậy mà giọng hát lại trọ trẹ như quỷ khóc sói tru.

Trước kia lúc hắn ở Bắc Cương, có người nói, chỉ cần nhắc đến tên hắn là có thể khiến trẻ con ba tuổi nín khóc.



Giờ hắn lại cảm thấy, nếu để Đường Tuế đến đó hát, nhỏ thì ba tuổi, già thì tám mươi, không có một người nào dám khóc.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Đế Huyền -5, tổng còn 80.

Bỗng nhiên nghe được thông báo của Luân Hồi Kính, Đường Tuế sang mắt lên, hu hu, cuối cùng cũng giảm được một chút.

"Khụ khụ..."

Đường Tuế hắng giọng.

Sau đó, giọng điệu ngọt ngào, mềm mại bắt đầu niệm chú Đại Bi.

Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da

Nam mô a rị da bà lô yết đế

Thước bát ra da bồ đề tát đỏa bà da

Ma ha tát đỏa bà da

Ma ha ca lô ni ca da

...

Đế Huyền mở mắt ra: "?"

Hắn dùng tay đè đầu Đường Tuế lại.

Đường Tuế đang rung đùi đắc ý niệm kinh, vẻ mặt vô cùng thành kính, dáng vẻ này hoàn toàn có thể ra ngoài phổ độ chúng sinh.

"Đường Tuế!"

Giọng của Đế Huyền dần nguy hiểm đi.

"Hoàng thượng."

Đường Tuế rụt đầu lại, giọng nói cũng mềm mại hơn.

Cặp mắt trong suốt tràn đầy tủi thân nhìn Đế Huyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.