Đường Tuế liếm môi, nhanh chóng uống một hớp.
Ực...
Rượu vừa tinh khiết vừa ngọt ngào, mang theo một hương thơm làm say lòng người.
Ừng ực... Ừng ực...
Đường Tuế uống liên tiếp vài ngụm, quả thật là không dừng lại được.
Chỉ là...
Đường Tuế nhìn Đế Huyền cách đó không xa, sao hắn lại đang đong đưa ấy nhỉ.
Ể, bỗng nhiên lại xuất hiện thêm vài Đế Huyền.
"Choang..."
Bình rượu trong tay Đường Tuế rơi xuống đất, vỡ nát, hương rượu tỏa ra bốn phía.
Cả người nàng cũng ngã ngửa về phía sau, ngã xuống nhuyễn tháp, hôn mê bất tỉnh.
Đế Huyền nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy Đường Tuế tay chân mềm nhũn nằm trên nhuyễn tháp, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn, giờ lại đỏ bừng lên.
Đế Huyền cau mày, đứng dậy đi đến trước mặt Đường Tuế, nhìn bình rượu vỡ nát trên đất, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đường Tuế, người đầy mùi rượu.
Thế mà lại uống cả rượu thuốc?
Đế Huyền hét lên: "Truyền thái y."
Đường Tuế ngủ khoảng ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.
Nàng vừa mở mắt, kinh ngạc phát hiện ra mình đang nằm trên giường của Đế Huyền.
Nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh, thấy ở trên bàn cách đó không xa, Đế Huyền đang múa bút thành văn.
Lúc này, trời đã tối, ánh nến trên bàn chập chờn, càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lẽo của Đế Huyền.
Đường Tuế chợt có chút hoảng hốt.
Bên ngoài đều đồn rằng hắn là bạo quân, sát phạt quyết đoán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2573800/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.