Chương trước
Chương sau
Đường Tuế liếm môi, nhanh chóng uống một hớp.

Ực...

Rượu vừa tinh khiết vừa ngọt ngào, mang theo một hương thơm làm say lòng người.

Ừng ực... Ừng ực...

Đường Tuế uống liên tiếp vài ngụm, quả thật là không dừng lại được.

Chỉ là...

Đường Tuế nhìn Đế Huyền cách đó không xa, sao hắn lại đang đong đưa ấy nhỉ.

Ể, bỗng nhiên lại xuất hiện thêm vài Đế Huyền.

"Choang..."

Bình rượu trong tay Đường Tuế rơi xuống đất, vỡ nát, hương rượu tỏa ra bốn phía.

Cả người nàng cũng ngã ngửa về phía sau, ngã xuống nhuyễn tháp, hôn mê bất tỉnh.

Đế Huyền nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy Đường Tuế tay chân mềm nhũn nằm trên nhuyễn tháp, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn, giờ lại đỏ bừng lên.

Đế Huyền cau mày, đứng dậy đi đến trước mặt Đường Tuế, nhìn bình rượu vỡ nát trên đất, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đường Tuế, người đầy mùi rượu.

Thế mà lại uống cả rượu thuốc?

Đế Huyền hét lên: "Truyền thái y."

Đường Tuế ngủ khoảng ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.

Nàng vừa mở mắt, kinh ngạc phát hiện ra mình đang nằm trên giường của Đế Huyền.



Nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh, thấy ở trên bàn cách đó không xa, Đế Huyền đang múa bút thành văn.

Lúc này, trời đã tối, ánh nến trên bàn chập chờn, càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lẽo của Đế Huyền.

Đường Tuế chợt có chút hoảng hốt.

Bên ngoài đều đồn rằng hắn là bạo quân, sát phạt quyết đoán, người không nghe theo hắn từ trước đến nay chỉ có một kết cục là bị chém đầu.

Nhưng mà… thật ra hắn là một hoàng đế rất chăm chỉ nỗ lực.

Bệnh nặng vừa khỏi, đã ngồi ở đây phê duyệt tấu chương.

Thật sự rất tốt mà.

Đường Tuế nhấp môi, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Nàng giật giật cánh tay, phát hiện toàn thân mình không có chút sức lực nào cả.

"Hoàng thượng."

Đường Tuế nũng nịu gọi.

"Ta khát nước."

Giọng điệu mềm mại, nhu nhược.

Thấy nàng tỉnh lại rồi, sắc mặt Đế Huyền tối sầm đi, đứng dậy rời khỏi bàn đi rót một chén nước rồi bưng đến bên giường cho nàng.

Đường Tuế muốn chống tay xuống giường để ngồi dậy, nhưng cánh tay lại mềm nhũn không có chút sức lực nên lại ngã về gối.

Đế Huyền:...

Đường Tuế uống ừng ực một mạch hết chén trà, đầu lưỡi hồng phấn liếm môi xong lại ngẩng đầu lên nhìn Đế Huyền.



"Còn muốn uống nữa."

Uống vài chén như vậy, Đường Tuế mới cảm thấy đỡ khát.

"Đa tạ Hoàng thượng, nhưng mà nếu bỏ thêm mật ong vào nước, thì sẽ tốt hơn... A, đau!"

Đường Tuế còn chưa nói xong lời cảm ơn, thì Đế Huyền đã véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng.

"Đau..."

Giọng nàng yếu ớt, âm cuối còn hơi run rẩy.

"Đường Tuế, nàng có bản lĩnh lớn thật đấy, rượu thuốc mà cũng dám uống, không sợ chết à?"

Đế Huyền giận mà không hiểu vì sao, nhiều ngày nay trong lòng hắn đều bất an lo sợ.

Trái tim ngổn ngang từ lúc nàng mê man giờ mới tạm buông xuống được.

Nhưng nàng thì hay rồi, vẫn còn nghĩ đến việc thêm mật ong vào nước được.

"Hoàng thượng… Hu… Hu..."

Ánh mắt Đế Huyền mềm mại hẳn đi, buông lỏng tay ra.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Đế Huyền -20, tổng còn 50. Cô đúng là trâu bò!"

Đường Tuế ngẩn người, không ngờ rằng, để Đế Huyền véo mặt còn có thể giảm giá trị hắc hóa.

Đôi mắt nàng lập tức sáng lên như bảo thạch ngâm trong nước.

Cô mím môi, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đến gần tay của Đế Huyền.

Giọng nói bi bô: "Cho chàng véo nè, véo xong thì đừng giận nữa nha!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.