Chương trước
Chương sau
Hoàng thượng, trưởng công chúa nghe tin quý phi nương nương bị bệnh, nên đặc biệt đến thăm."

Phùng Đức Trung dâng bái thiếp lên.

Đế Huyền liếc mắt về phía Đường Tuế, Phùng Đức Trung vội vàng đưa bái thiếp đến tay Đường Tuế.

Đường Tuế nhận lấy bái thiếp, nhìn thoáng qua rồi để sang một bên.

Mấy ngày trước, Vương thị tới có nói, Đường Mặc Nhi sắp đến tham gia yến hội gì đó của trưởng công chúa, muốn mượn bộ trang sức kim cương của nàng.

Có chút ý tứ.

Trưởng công chúa đi vào, vừa đứng lại đã hành lễ với hai người họ.

"Hoàng tỷ ngồi xuống nói chuyện đi."

Đối với tỷ tỷ cùng mẹ này, Đế Huyền vẫn có vài phần ôn hòa.

"Tạ ơn Hoàng thượng."

Trưởng công chúa ngồi xuống vị trí ở dưới, tuy cúi đầu nhưng vẫn nhìn rõ mọi thứ trong điện.

Thật không ngờ, lời đồn đãi bên ngoài lại là sự thật.

Hiện tại, bệnh tình của hoàng thượng đã ổn định, căn bản không có gì đáng ngại, hơn nữa còn cực kì sủng ái Đường quý phi.

"Hôm nay đến đây, chủ yếu là muốn hỏi thăm bệnh tình của hoàng thượng thế nào, thấy thân thể của Hoàng thượng khỏe mạnh, ta an tâm rồi."

Trưởng công chúa dừng một chút, lại nhìn về phía Đường Tuế.

"Mấy ngày nữa, quý phủ của ta có tổ chức hoa yến, không biết quý phi có nể mặt tham gia không?"

Đường Tuế nghe vậy, suy nghĩ đầu tiên là từ chối.



Đùa à, chỗ mà Đường Mặc Nhi muốn đến, nàng chắc chắn không nên đến.

Phải cách đám nhân vật chính xa một chút.

Luân Hồi Kính: Đồng ý lời mời đến tham dự hoa yến của trưởng công chúa.

Đường Tuế:...

Nàng biết mà.

"Được"

Đường cười gật đầu đồng ý.

Trưởng công chúa cũng cười cười, ánh mắt nhìn Đường Tuế cũng có chút thay đổi.

Những lời đồn đãi về Đường quý phi này, gần đây cứ nối tiếp nhau.

Phạt trượng mẹ cả, thịnh sủng hậu cung.

Lúc trước, nàng ta đã từng gặp nàng vài lần, trên cơ bản đều là dáng vẻ cúi đầu, sợ hãi rụt rè, không ra trò trống gì.

Đã sớm nghe nói, Vương thị nuôi dưỡng đứa con gái cả này như cách nuôi dưỡng con gái của thương gia.

Trưởng công chúa ngồi trò chuyện cùng Đế Huyền thêm vài câu, mới rời đi.

Lúc này, trong nội điện cũng chỉ còn hai người Đường Tuế và Đế Huyền.

Ánh mắt hắn mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.

"Đã lâu rồi thiếp không ra ngoài thăm thú, nên muốn đi xem một chút."

Đôi mắt Đường Tuế trong suốt vô tội, như cất chứa cả dải trời sao ở trong đó. Nàng chớp mắt một cái.

"Ừ."



Đế Huyền thản nhiên đáp.

"Hoàng thượng có muốn đi không? Chúng ta cùng đi?"

Đường Tuế nghiêng đầu nhìn Đế Huyền.

Đế Huyền lãnh đạm trả lời: "Không muốn."

Nói xong, lại tiếp tục xem tấu chương.

Đường Tuế chống cằm, đúng lúc này, Phùng Đức Trung dâng lên một chén trà nhỏ, đưa đến trước mặt Đường Tuế.

"Mời nương nương dùng trà."

Đường Tuế chán muốn chết, bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, vừa uống vào đã cảm nhận được vị đắng của trà, mặt mũi lập tức nhăn nhó: "Thật là khó uống."

"Nương nương, đây là Tuyết Nha do Xuân Tuyết quốc vừa tiến cống, có phải nương nương không thích hương vị này hay không, vậy lão nô sai người đi pha chén khác, nương nương muốn uống loại trà nào?"

"Ừm..."

Đường Tuế nghĩ nghĩ.

"Ta muốn uống trà sữa."

"Hả?"

Phùng Đức Trung khó xử, trà sữa, rốt cuộc là trà gì?

"Ta biết cách làm, ngươi cho người làm theo cách làm mà ta nói đi."

Phùng Đức Trung chờ Đường Tuế nói xong cách thực hiện mới đi xuống, để cho người trong ngự thiện phòng làm trà sữa.

Đường Tuế nằm trên nhuyễn tháp, ngủ thêm giấc nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.