“Hay!”
Đường Mặc Nhi vừa đọc thơ xong, bên khách nữ còn chưa kịp phản ứng, bên khách nam đã có người hô lên.
“Thơ hay!”
“Hay cho đào hoa hòa vũ canh phi phi.”
Đường Mặc Nhi được khen mà mặt đỏ tới mang tai, đương nhiên không phải vì thẹn thùng, mà là đắc ý.
Từ trước đến nay đều như vậy, nàng ta là người xuyên không, xuyên vào một quyển sách mà nàng ta từng xem qua, dựa vào tài năng của mình mà khuấy đảo một vùng trời.
Đang đắc ý, ánh mắt nàng ta lại rơi vào Đường Tuế.
Nàng ta thấy Đường Tuế cứ cúi gằm mặt ăn.
Căn bản không quan tâm mọi việc xung quanh.
Dường như trong mắt nàng việc xem nàng ta làm thơ, còn không quan trọng bằng con cua trước mặt nàng.
Đường Mặc Nhi nghiến răng nghiến lợi, trong đầu nảy ra một kế hoạch.
Nàng ta mỉm cười, đôi mắt đen quyến rũ mê người nhìn về phía Đường Tuế.
“Không biết quý phi nương nương có muốn làm thơ không?”
Nàng ta vừa dứt lời, có người không nhịn được bật cười.
Khắp kinh thành, ai mà không biết, Đường Tuế chẳng khác gì túi rơm.
Bây giờ Đường Mặc Nhi muốn Đường Tuế làm thơ, không phải là muốn đạp mặt mũi của Đường Tuế xuống đất sao?
Bởi vậy, có không ít người dùng ánh mắt sâu xa nhìn Đường Mặc Nhi.
Lúc này Đường Mặc Nhi mới nhận ra chuyện này không đơn giản, hình như nàng ta đã làm sai gì rồi.
Nàng ta cắn môi, vội vàng nói thêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2573784/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.