Chương trước
Chương sau
“Hay!”

Đường Mặc Nhi vừa đọc thơ xong, bên khách nữ còn chưa kịp phản ứng, bên khách nam đã có người hô lên.

“Thơ hay!”

“Hay cho đào hoa hòa vũ canh phi phi.”

Đường Mặc Nhi được khen mà mặt đỏ tới mang tai, đương nhiên không phải vì thẹn thùng, mà là đắc ý.

Từ trước đến nay đều như vậy, nàng ta là người xuyên không, xuyên vào một quyển sách mà nàng ta từng xem qua, dựa vào tài năng của mình mà khuấy đảo một vùng trời.

Đang đắc ý, ánh mắt nàng ta lại rơi vào Đường Tuế.

Nàng ta thấy Đường Tuế cứ cúi gằm mặt ăn.

Căn bản không quan tâm mọi việc xung quanh.

Dường như trong mắt nàng việc xem nàng ta làm thơ, còn không quan trọng bằng con cua trước mặt nàng.

Đường Mặc Nhi nghiến răng nghiến lợi, trong đầu nảy ra một kế hoạch.

Nàng ta mỉm cười, đôi mắt đen quyến rũ mê người nhìn về phía Đường Tuế.

“Không biết quý phi nương nương có muốn làm thơ không?”

Nàng ta vừa dứt lời, có người không nhịn được bật cười.

Khắp kinh thành, ai mà không biết, Đường Tuế chẳng khác gì túi rơm.

Bây giờ Đường Mặc Nhi muốn Đường Tuế làm thơ, không phải là muốn đạp mặt mũi của Đường Tuế xuống đất sao?



Bởi vậy, có không ít người dùng ánh mắt sâu xa nhìn Đường Mặc Nhi.

Lúc này Đường Mặc Nhi mới nhận ra chuyện này không đơn giản, hình như nàng ta đã làm sai gì rồi.

Nàng ta cắn môi, vội vàng nói thêm.

“Ta thấy tỷ tỷ luôn hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, học thức nhất định cũng không kém, nên mới…”

Đường Mặc Nhi nói xong, ấm ức khịt mũi.

“Nếu tỷ tỷ không muốn làm, cũng không sao.”

Nàng vốn đang ngồi ăn cua vui vẻ, nàng ta lại cố tình đến trêu chọc nàng.

Đã vậy, đừng trách nàng không chừa cho nàng ta chút mặt mũi nào.

Một người xuyên không ăn cắp trí tuệ của người xưa để thể hiện, còn dám vênh váo.

Thật sự cho rằng mình là đại tài nữ à.

“Không sao, nếu Đường Mặc Nhi đã nói vậy, không bằng bản cung với ngươi cùng làm thơ thử xem.”

Đường Tuế cầm một chiếc khăn tay lên, nhẹ nhàng lau tay.

“Xin lắng tai nghe.”

Trong lòng Đường Mặc Nhi liên tục cười mỉa, nàng ta thấy Đường Tuế đúng là không biết tốt xấu.

Cho nàng một bậc thang đi xuống lại không muốn mà cứ thích đâm đầu vào chỗ chết.



Ha.

Vậy thì đừng trách nàng ta.

Đường Tuế nhìn thoáng qua những khóm hoa bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Lục trì hà diệp nộn, hồng thế hạnh hoa kiều."

(清夜怨 – Lý Thương Ẩn)

Nàng vừa dứt lời, bên khách nam lại ồn ào lên.

“Đúng là tuyệt diệu.”

"Lục trì, hồng thế, hà diệp hạnh hoa, hai bên tương xứng... đáng chú ý là, một bên dịu dàng, một mỏng manh."

“Hay! Hay!”

Bên phía khách nữ cũng có không ít người ngẩn ngơ tại chỗ, dường như không thể nào tin nổi, người làm câu thơ này chính là Đường Tuế.

Khác với sự kinh ngạc của mọi người, Đường Mặc Nhi lại vô vùng khiếp sợ.

Chuyện gì đang xảy ra, Đường Tuế sao lại biết được câu thơ này?

Chẳng lẽ nàng cũng xuyên không tới.

“Đường Mặc Nhi, đến lượt ngươi.”

Đường Tuế hơi nhướng mày.

Đường Mặc Nhi nghiến răng, nhìn bộ dạng này của Đường Tuế, chắc chắc nàng đang muốn so thơ với nàng ta.

Một sinh viên hàng đầu như nàng ta, sao có thể thua Đường Tuế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.