Chương trước
Chương sau
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, trong đám thi thể chất chồng trên đất, có một người bỗng nhảy dựng lên, trong tay cầm chủy thủy sắc bén, bên trên được bôi độc dược màu đen.

Hắn ta vốn đang chờ cơ hội thích hợp để giết Đế Huyền.

Nhưng nữ nhân trước mắt này bỗng nhiên kéo Đế Huyền ra, Đế Huyền căn bản không ở trong phạm vi ám sát của hắn ta.

Hắn ta cắn răng, giết được người nào hay người đó.

Chủy thủ trong tay đâm về phía Đường Tuế.

Một bàn tay khác của Đường Tuế lập tức nắm lấy cổ tay hắn ta, siết mạnh một cái, toàn bộ cánh tay hắn ta đều dập nát.

"A..."

Hắc y nhân kêu la thảm thiết, bàn tay còn lại cũng cầm một thanh chủy thủ khác đâm tới Đường Tuế.

Bởi vì một bàn tay đã bị bóp nát, cơ thể hắn ta đã không còn nhiều sức lực.

Lúc đâm chủy thủ tới cũng lệch đi.

Chỉ sượt qua mu bàn tay của Đường Tuế đường nhỏ.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt.

Đế Huyền không ngờ, Đường Tuế thế mà lại...

Hắn nhanh chóng ôm lấy Đường Tuế, đá bay hắc y nhân.

Hắc y nhân bị Đường Tuế bóp nát một cánh tay, giờ lại bị Đế Huyền đạp một cái nữa, hắn ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bắt đầu đảo lộn lên.

Hắn ta nằm liệt trên đất, miệng hộc ra một ngụm máu lớn rồi chết.



"Tuế Tuế."

Đế Huyền ôm Đường Tuế vào lòng, nhìn vùng độc đen trên bàn tay vốn trắng nõn của nàng.

Hắn lập tức kinh hãi, đây là kịch độc.

"Ta hút độc ra giúp nàng."

Đường Tuế nhanh rút tay ra.

"Độc này không sao đâu."

Cơ thể nàng, bách độc bất xâm.

Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Sao có thể!”

Lòng Đế Huyền nóng như lửa đốt, ôm Đường Tuế nhanh chóng lên xe ngựa.

"Ta nói không sao thì sẽ không sao mà."

Đường Tuế cũng không có cách nào giải thích nguyên nhân.

Chỉ mơ hồ trả lời: "Hoàng thượng, hiện tại ta trúng độc, chàng có thể chăm sóc ta, nếu hai chúng ta đều ngã xuống, ta còn có thể dựa vào ai?"

Đế Huyền giật mình, hắn quả thật không nghĩ tới điểm này.

"Tuế Tuế, nàng đừng sợ, chúng ta rất nhanh có thể về đến kinh thành."



Nếu hắn không đưa nàng đến đây, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.

Chỉ là, nếu không đưa Tuế Tuế theo, hắn càng không yên tâm để Tuế Tuế ở lại hoàng cung, chịu đựng nguy hiểm.

"Tuế Tuế, vì sao vừa rồi nàng lại..."

Lời nói tràn đầy chua xót của Đế Huyền còn chưa dứt.

"Bởi vì ta không muốn chàng bị thương."

Đường Tuế nằm trên đùi hắn, đôi mắt trong veo nghiêm túc.

Đế Huyền giật mình, lập tức tay ôm chặt lấy Đường Tuế.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Đế Huyền -20, giá trị hắc hóa đã hết, cô không cần phải tuân theo nội dung cốt truyện nữa, muốn làm gì thì làm.

Đường Tuế nghe vậy khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt.

Nàng chợt nhớ ra, hình như nàng chưa từng nhìn thấy nữ chính trong cốt truyện này?

Luân Hồi Kính: Không phải tất cả các cốt truyện đều có nữ chính, Đường Tuế vốn là nữ chính trong cốt truyện này, chỉ là Đường Mặc Nhi bị người dị giới xuyên vào, làm sụp đổ toàn bộ cốt truyện.

Đường Tuế: Thì ra là thế, vậy nên lúc nàng đối phó với Đường Mặc Nhi, hoàn toàn không có chút phản phệ nào.

"Tuế Tuế, nàng sao vậy?"

Hắn lập tức lo lắng, gọi vài tiếng.

"Ta không sao."

Đường Tuế nghe giọng điệu lo lắng của hắn, không nhịn được bật cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.