Sau đó... Hình như lại ăn thứ gì đó.
Chẳng lẽ, cô gái kia đã cho anh ăn trong lúc anh ngất xỉu?
Lục Cảnh Ngôn kể lại chuyện này cho Tống Bân và bác sĩ Trương một lần.
Tống Bân nghe xong nhíu mày.
"Để tôi gọi hỏi thử xem.”
"Cảnh Ngôn, cậu biết nữ phục vụ đó tên là gì không?"
"Tôi có thấy bảng tên cô ấy, tên Lưu Tuệ."
Lục Cảnh Ngôn suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Tống Bân.
Tống Bân gật đầu, lại nhìn về phía bác sĩ Trương.
"Bác sĩ Trương, hôm nay để Cảnh Ngôn ở lại viện quan sát một đêm trước đã."
Bác sĩ Trương nghe xong đồng ý, dặn dò bọn họ thêm vài câu rồi rời đi.
"Cô phục vụ đó hơi kỳ lạ, trước đây mấy lần gặp tôi cô ta đều không dám thở mạnh, hôm nay lại dám mở đèn cho tôi, muốn tôi dùng bữa thật tốt."
Ngón tay thon dài của Lục Cảnh Ngôn khẽ gõ trên mặt bàn.
Tống Bân nghe xong cũng phát hiện có chuyện không ổn.
"Để tôi gọi điện quản lí bọn họ đến đây một chuyến xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào."
Tống Bân nói xong liền bắt đầu gọi điện thoại.
Khoảng một tiếng sau, quản lí đưa Lưu Tuệ thấp thỏm bất an đi vào.
Lưu Tuệ cúi đầu, lo lắng theo sau quản lí.
Trong khi Tống Bân đang nói chuyện với quản lí thì tầm mắt Lục Cảnh Ngôn lại đặt trên người Lưu Tuệ đằng sau.
"Không phải cô ta."
Tống Bân sững sờ, đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2573297/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.