Luân Hồi Kính cảm thấy nó rất oan ức.
Nó chỉ là một công cụ mà thôi, nó có làm gì đâu mà mắng nó.
Hu hu hu.
Đường Tuế: Lục Cảnh Ngôn cũng ở bệnh viện?
Luân Hồi Kính: Ờ, chính là phòng 3033 ở trước đó.
Đường Tuế nghe vậy bước ra ngoài.
Bệnh viện này là bệnh viên tư nhân, phòng của mẹ Đường là phòng bình thường, đi thẳng về trước là phòng vip của Lục Cảnh Ngôn.
Đứng bên ngoài phòng bệnh 3033, Đường Tuế hơi bối rối.
Chắc chắn Lục Cảnh Ngôn đã nhớ kỹ mặt cô, mặc dù cô chỉ là một minh tinh hạng ba nho nhỏ, nhưng ít nhiều vẫn có danh tiếng trong giới.
Chắc chắn sau này sẽ bị nhìn thấy trên TV.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ xấu hổ lắm.
Đường Tuế mím môi, từ kinh nghiệm xương máu, cô quyết định sẽ thẳng thắn với Lục Cảnh Ngôn.
Nếu không sau này... Cô không thể hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào nữa.
Còn bị điện giật, cảm giác đó thật sự quá thống khổ.
Hu hu.
Đường Tuế giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi."
Giọng Lục Cảnh Ngôn trầm ấm, hấp dẫn mê người.
Dễ khiến người nghe phạm tội.
Đường Tuế đẩy cửa ra, bước vào.
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, không có chút ngạc nhiên nào khi thấy Đường Tuế tiến vào.
"Lục, Lục tiên sinh, hôm nay tôi đến đây để xin lỗi anh."
Đường Tuế cúi đầu, giọng hơi co quắp bất an.
Mái tóc đen dài như rong biển xõa xuống bả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2573291/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.