Không đến nửa giờ, Đường Tuế đã tươi cười đón mẹ Đường về nhà.
Về tới nhà, mẹ Đường hết sờ chỗ này, lại sờ chỗ nọ, đợi đến khi bà ngồi xuống, nước mắt đã chảy dài.
"Mẹ, mẹ cũng khỏe lại rồi, sao còn khóc nữa?"
Đường Tuế không phải người biết an ủi người khác, nhưng nhìn thấy mẹ Đường ngồi bên cạnh lẳng lặng khóc, trong lòng cô có chút khó chịu.
Cảm giác rất khó chịu.
"Mẹ đang đau lòng cho con, Tuế Tuế, cũng vì mẹ mà con phải chịu nhiều đau khổ."
"Không sao, mẹ, những chuyện này đều đã qua rồi, mẹ xem đi, không phải đã tốt lên rồi sao?"
Đường Tuế cười cười, vươn tay ôm lấy cánh tay của mẹ Đường.
"Bây giờ mẹ khỏe lại rồi, cũng có thể chăm sóc cho con được rồi."
Mẹ Đường nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Đường Tuế, lệ đầy khóe mắt.
"Dạ."
Đường Tuế gật đầu, nhìn ánh mắt của mẹ Đường làm cô cũng rưng rưng.
Đang lúc chuyện trò, điện thoại của Đường Tuế bỗng nhiên vang lên.
Đường Tuế nhìn tên người gọi.
Đường Tuế đợi một lát mà điện thoại vẫn không dứt.
"Alo."
Cô bắt máy.
"Đường Tuế."
Âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lisa truyền đến.
"Ờ?"
"Tiện nhân nhà cô cũng dám chơi tôi, có phải cô không muốn tiếp tục lăn lộn nữa không?"
Đường Tuế không nói gì.
Giọng nói tàn nhẫn của Lisa vẫn truyền đến từ loa điện thoại.
"Cô đừng nghĩ mẹ cô xuất viện rồi thì tôi sẽ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2573280/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.