Nói rồi Lục Cảnh Ngôn liền đi vào phòng.
Đường Tuế chỉ đợi một lát, Lục Cảnh Ngôn đã mặc đồ ngủ bước ra.
Trên mũi còn đeo mắt kính gọng vàng.
"Lục tiên sinh, anh bị cận thị hả?"
Đường Tuế nhìn mắt kính của anh, thầm cảm thấy rất kỳ lạ, nhịn không được dò hỏi.
Không thể không nói, dáng vẻ anh khi đeo kính có chút cấm dục.
Lục Cảnh Ngôn nghe vậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên, khẽ nhếch môi.
"Đúng vậy."
"Đi theo tôi, đưa em về phòng em."
Lục Cảnh Ngôn nói xong, bước tới giúp Đường Tuế xách vali hành lí.
"Được."
Đường Tuế gật đầu, đi theo sau Lục Cảnh Ngôn, vào trong phòng.
"Em thu dọn trước đi, tôi ra ngoài đây."
"Được."
Đường Tuế đáp, chờ sau khi Lục Cảnh Ngôn ra ngoài, cô cầm đồ ngủ đi tắm rửa.
Chờ khi tắm rửa sạch sẽ mát mẻ tới phòng khách, Lục Cảnh Ngôn đang ngồi trên sô pha đọc kịch bản.
Đường Tuế nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, hiện tại đã tới giờ cơm tối, trưa nay cũng không ăn gì.
"Lục tiên sinh, anh có đói không?"
Lục Cảnh Ngôn dời tầm mắt khỏi kịch bản, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn chằm chằm Đường Tuế.
"Em đói bụng hả?"
Lục Cảnh Ngôn hỏi.
Anh có bệnh kén ăn, hơn nữa hôm nay đã ăn một cái bánh bao nhân đậu rồi nên không cảm thấy đói chút nào.
"Vâng."
Đường Tuế gật đầu.
"Chúng ta ra ngoài ăn đi."
Đường Tuế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2573274/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.