Chương trước
Chương sau
"Tôi bảo cô đi ra ngoài."

Đường Tuế vẫn chỉ tay về phía cửa lớn, giọng nói đầy lạnh lùng.

"Hừ, cô có gì đặc biệt hơn người đâu."

Văn Văn thấy dáng vẻ này của Đường Tuế, cơn giận trong lòng đột nhiên bùng lên.

"Không phải là công tử nhà giàu Hà Vân Tường đấy chứ, nếu thật thì tôi chống mắt chờ xem cô bị đá thế nào."

"Ai ui."

Văn Văn còn chưa nói xong đã bị Đường Tuế đá ra ngoài.

"Bang..." Cánh cửa đóng sầm lại.

Văn Văn hung tợn liếc nhìn cửa lớn vài lần.

Cô ta cười lạnh, để xem xem Đường Tuế còn có thể kiêu ngạo thêm mấy ngày nữa.

Nói không chừng, vừa vào tổ chương trình đã chết rồi.

Hừ.

Văn Văn vung tay rời đi.

"Sao họ lại cảm thấy em đang ở bên cạnh Hà Vân Tường?"

Lúc này, Lục Cảnh Ngôn từ trong thư phòng đi ra, khẽ cau mày hỏi.

Anh mà lại kém Hà Vân Tưởng ư?

Đường Tuế thấy vẻ mặt của Lục Cảnh Ngôn, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Cô không nhịn được bật cười.

"Có lẽ họ cảm thấy, anh sẽ không để mắt đến em, cũng chỉ có loại người như Hà Vân Tường mới để ý em."



Đường Tuế nhún vai ngồi lên sô pha.

Lục Cảnh Ngôn nghe lời tự giễu này của cô, càng nhíu mày chặt hơn.

"Ai nói anh không xem trọng em?"

Anh hỏi lại.

Đường Tuế ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.

"Khụ khụ..."

Bị Đường Tuế nhìn như vậy, Lục Cảnh Ngôn bỗng không biết nói sao cho phải.

Anh sờ chóp mũi một cái.

"Anh vào nghỉ ngơi đây."

Đường Tuế nghiêng đầu, thấy Lục Cảnh Ngôn đi vào thư phòng.

Không phải nói nghỉ ngơi hả? Đến thư phòng sao mà nghỉ ngơi được?

Thôi xem ti vi đi!

Vừa xem được một lát, Đường Tuế đột nhiên cảm thấy răng hàm hơi khó chịu.

"Đau quá."

Ban đầu chỉ hơi đau một chút, cô vẫn có thể chịu được.

Nhưng mà một lát sau, cơn đau mãnh liệt hơn, đau đến chảy cả nước mắt.

Trùng hợp là Lục Cảnh Ngôn đi từ thư phòng ra, trên tay anh bưng một cái cốc rỗng, hình như là muốn đi rót nước.

Lục Cảnh Ngôn nhìn vẻ mặt đau đớn của Đường Tuế thì vội vàng chạy tới.

Khuôn mặt ánh mắt đều không che giấu được vẻ lo lắng.



"Ừ, đau lắm."

Đường Tuế ôm mặt lầm bầm, ánh mắt to tròn ngập nước, nhìn đáng thương cực kì, giống như bị vứt bỏ vậy.

"Anh đưa em đi khám."

Lục Cảnh Ngôn kéo tay của Đường Tuế, lấy khẩu trang và mũ trên giá đồ.

Hai người họ chuẩn bị xong liền đi ra khỏi nhà.

Lúc tới bệnh viện nha khoa, bác sĩ nói răng của Đường Tuế bị sâu, cũng may là tới sớm, sâu răng không quá nghiêm trọng, chỉ cần làm sạch sau đó trám lại là được.

"Mấy ngày này cô nên ăn nhẹ thôi, không nên ăn đồ cay nóng."

Bác sĩ nhắc nhở.

"Được."

Đường Tuế gật đầu.

"Vậy tôi có thể ăn chút kẹo hay bánh ngọt gì không?"

Dù sao cũng là đồ mềm, không cần tốn nhiều sức để nhai.

Bác sĩ: "..."

Lục Cảnh Ngôn: "..."

Bác sĩ một lời khó nói hết nhưng vẫn cố nói: "Gần đây vẫn nên ăn ít một chút."

Đường Tuế nghe vậy, suy nghĩ một lát, răng hàm của mình vừa mới bị đau như vậy, vẫn nên ăn ít một chút.

"Được."

Nghe lời bác sĩ vậy.

Trên đường về, Đường Tuế vẫn lấy tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.