Hu hu hu, thật sự quá khó ăn.
Cô nàng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn ăn hết bát mì.
Lúc Đường Tuế đang nấu mì, cô nàng vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, cũng không phát hiện ra có cái gì khác lạ mà.
Nhưng.. Sao món mì này lại khó ăn vậy chứ?
Lục Dao ngẩng đầu, lại nhìn anh trai mình.
Lục Cảnh Ngôn vẫn ăn rất thoải mái như cũ, như thể đang ăn một thứ đồ quý giá nào đó.
Cô nàng lại quay đầu nhìn Đường Tuế, phát hiện biểu tình Đường Tuế cũng như cô nàng, vô cùng đau khổ.
Cái này... Dường như bên trong có ẩn tình gì đó.
Đúng lúc này, Lục Cảnh Ngôn đã ăn xong một bát mì lớn.
Anh ngẩng đầu, nhìn bát mì hầu như không thay đổi của hai người họ.
Ngạc nhiên hỏi: "Sao hai người không ăn?"
Đường Tuế: "Em không đói lắm, cho anh ăn này."
Nói xong, cực kỳ thuần thục đổ mì sợi trong bát mình cho Lục Cảnh Ngôn.
"Được đó!"
Lục Cảnh Ngôn gật đầu, đảo mắt, lại nhìn về phía Lục Dao.
"Dao Dao, có phải em cũng không ăn được nữa không?"
Dường như anh cũng nhăm nhe đồ ăn trong bát của Lục Dao.
"Đúng rồi."
Lục Dao nhanh chóng đẩy bát mình tới trước mặt Lục Cảnh Ngôn.
Lục Cảnh Ngôn không nói lời nào, đổ mì vào bát mình rồi tiếp tục ăn.
Lục Dao nhìn bộ dạng này của anh trai mình, mà thở dài.
Cũng không biết dáng vẻ bây giờ của anh trai sẽ duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572838/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.