Trong miệng Đường Tuế vẫn ngậm quả trứng gà, bây giờ ăn vào hay nhả ra cũng không phải.
Cảnh tượng này nếu bị Khương Vân Thần nhìn thấy sẽ không cảm thấy nàng cố ý chứ?
Nhất thời, da đầu Đường Tuế run lên.
Nhưng mà, Khương Vân Thần không liếc nàng một cái nào, chỉ kinh ngạc nhìn Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo, con khỏe rồi sao?"
Khương Vân Thần cúi đầu, bàn tay túm lấy cánh tay của Tiểu Bảo, trong mắt đầy lo lắng.
"Cha, cha đừng lo, con không có việc gì cả."
Tiểu Bảo lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nắm ngược lại tay của Khương Vân Thần.
"Ra đây, để đại phu khám một chút."
Khương Vân Thần nhìn đại phu mà sáng sớm hắn đã lên trấn mời về, cúi đầu xoay người ôm Tiểu Bảo đi ra ngoài.
Vào nhà chính, đại phu khám cho Tiểu Bảo.
Đại phu vừa bắt mạch, vừa trầm ngâm.
"Cô bé này không có gì đáng ngại nữa."
Khương Vân Thần ôm cô bé vào ngực, cẩn thận hỏi lại.
"Không cần đâu, đứa nhỏ không có chuyện gì nữa. Là thuốc thì có ba phần độc."
Đại phu khoát tay áo, ý bảo không cần.
"Được."
Khương Vân Thần thấy vậy cũng gật đầu.
Hắn đặt Tiểu Bảo xuống đất, còn mình thì đi ra ngoài.
Sau khi tiễn đại phu xong, Khương Vân Thần quay lại, nhìn thấy Khương Tiểu Muội rụt rè đứng một góc, giọng nói cũng dịu dàng hơn chút.
"Tiểu Muội, lần này ít nhiều nhờ có muội."
Khương Tiểu Muội vừa nghe ca ca nhà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572812/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.