"Sao nàng lại không mặc quần áo?"
Khương Vân Thần nhắm hai mắt lại, xoay người đi.
Đường Tuế vừa mới bị cái gáo múc nước rơi trúng đầu, hơi choáng váng, nàng lấy tay xoa xoa: "Có ai đi tắm mà còn mặc quần áo đâu?"
Giọng nói mềm mại mang theo chút yếu ớt.
Nhưng sau khi nói xong, Đường Tuế mới bỗng nhiên phát hiện ra.
Nàng... vậy mà bị nhìn thấy hết rồi.
"Ào".
"Chàng ra ngoài trước đi."
Nàng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, cả người đều phiếm hồng.
Chờ Khương Vân Thần ra ngoài rồi, Đường Tuế cũng vội vàng bước ra khỏi bồn nước tắm đã nguội từ lâu, bối rối lau cơ thể rồi đứng lên mặc quần áo, vừa lau tóc vừa đỏ bừng mặt.
Tóc lạnh xẹt qua gò má, thân thể nàng hơi cứng đờ đi.
Trong đầu Đường Tuế trống rỗng, đầu ngón tay xoắn xuýt vào nhau.
Nàng mặc quần áo xong rồi mới đi ra ngoài, lại thấy Khương Vân Thần đứng trước cửa.
Mặt hắn trầm như nước, đôi mắt u ám sâu không thấy đáy.
"Chàng cản đường rồi."
Đường Tuế thấy hắn đứng trước cửa không nhúc nhích, không nhịn được mà nhăn mày.
Khương Vân Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt đen kịt nhìn chằm chằm Đường Tuế.
"Đường Tuế, rốt cuộc nàng muốn gì?"
Đường Tuế bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, sợ tới mức lộp bộp trong lòng, hàm răng tuyết trắng dùng sức cắn môi dưới.
Trong lòng cực kì lo lắng.
Nàng cũng đâu có ý đồ xấu gì, chỉ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572803/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.