Chương trước
Chương sau
Cũng không biết vì sao, lòng hắn bất chợt yên bình đi.

Dường như, hắn có thể thử tin Đường Tuế thêm một chút.

Khương Vân Thần quay người rời khỏi phòng ngủ của hai đứa trẻ, đến phòng ngủ của mình đọc sách.

Đường Tuế cũng không biết rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu, tóm lại nàng cảm thấy vừa ấm áp vừa thoải mái.

Đợi cho đến khi mở mắt ra, thì thấy hai đứa bé Đại Bảo Tiểu Bảo đã tỉnh lại từ lâu, đang dùng ánh mắt kì lạ dò xét nàng.

"Hai con tỉnh từ bao giờ thế?"

Đại Bảo bẹp miệng, không để ý đến Đường Tuế.

Tiểu Bảo cũng trợn tròn mắt: "Chỉ trước nương một chút.". Đam Mỹ Hay

Đại Bảo thấy Tiểu Bảo vậy mà còn dám nói chuyện với Đường Tuế, vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo.

"Ôi dào, Tiểu Bảo, muội không cần đến ý đến bà ta, người phụ nữ này rất xấu xa, không phải là mẹ của chúng ta đâu."

Lúc Đại Bảo nói, hai mắt thằng bé đỏ bừng, dáng vẻ thoạt nhìn cực kì tủi thân.

Đường Tuế nghe vậy, có chút khổ sở, nhưng nghĩ đến những chuyện nguyên chủ đã làm với bé, cảm giác khổ sở trong lòng giảm bớt đi, trái lại, còn trỗi dậy một chút áy náy.

"Trước kia là nương không đúng, về sau sẽ không như vậy nữa."

"Các con có thể cho nương một cơ hội không?"

Giọng Đường Tuế rất dịu dàng, đôi mắt to tròn xinh đẹp giống như chứa cả bầu trời sao.

Tiểu Bảo vừa nghe thế đã gật đầu.



"Được, cho nương cơ hội."

Đại Bảo nghe vậy thì sốt ruột.

Bàn tay của cậu bé kéo tay Tiểu Bảo lại.

"Muội ngốc à, bà ta nói gì muội cũng tin tưởng hả?"

Đôi mắt Tiểu Bảo cũng đỏ hoe, con bé chỉ muốn có nương mà thôi.

Sau đêm hôm qua... nương đối xử với con bé rất tốt.

Con bé cảm nhận được nương đang thay đổi.

"Ca ca hư."

Tiểu Bảo bĩu môi, lấy tay đánh lên người Đại Bảo một cái.

Đại Bảo mím chặt môi, lập tức luống cuống không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Được rồi, hai con không cần cãi nhau, nương sẽ thay đổi, đến lúc đó hai đứa xem xét xem có nên tha thứ cho nương không, nhé?"

Đường Tuế lại khẽ hỏi.

"Được."

Tiểu Bảo gật đầu, con bé rất nguyện ý cho nương một cơ hội.

Đại Bảo ở bên cạnh không trả lời, bướng bỉnh hừ lạnh một tiếng.



Đường Tuế thấy thái độ này của thẳng bé, trong lòng cũng biết, thằng bé đã đồng ý rồi.

Đường Tuế vừa mặc áo vừa hỏi.

Hai đứa bé nhìn nhau, quần áo của bọn chúng có rất ít, nếu đi ra ngoài chơi rồi làm bẩn, vậy nhất định rất khó chịu.

"Không đi."

Tiểu Bảo lắc đầu.

Còn Đại Bảo vẫn không thèm phản ứng lại Đường Tuế.

Đường Tuế thấy dáng vẻ của hai đứa đã hiểu ra.

Xem ra, nàng phải nhanh chóng kiếm nhiều tiền, lúc đó mới có thể mua đồ ăn ngon, còn có thể để bọn nhỏ sống tốt.

"Vậy hai đứa cứ ngồi trên giường đi, nương đi nấu cơm, sau đó kê cái bàn nhỏ, chúng ta ăn trên giường luôn nhé?"

Đường Tuế khẽ hỏi.

Tiểu Bảo vừa nghe vậy thì hai mắt đã sáng lên, vỗ tay.

"Nương, được ạ."

Một tiếng "nương" vừa cất lên, Đường Tuế đã cảm thấy ngơ ngẩn, mà Đại Bảo ở bên cạnh vẻ mặt cũng dại ra.

"Muội vừa gọi bà ta là gì?"

Đại Bảo dùng sức đẩy Tiểu Bảo một cái, thở hồng hộc hỏi.

"Muội gọi nương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.