Đột nhiên lại tha thứ, thì mình lại có vẻ rất không có lập trường.
Nhưng mà...
Mình rất muốn ăn, còn muốn nghe kể chuyện nữa.
Vẫn là tha thứ đi.
Vậy thì mình cũng có thể nằm cạnh nàng, dù muội muội có ngủ rồi thì nàng chắc chắn vẫn kể chuyện xưa cho mình nghe!
Sau khi suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, Đại Bảo quyết định ngủ trước đêm mai đã.
Đại Bảo quyết định xong, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Mãi đến lúc mặt trời lên đỉnh đầu, Đại Bảo mới thức dậy.
Cậu nhóc nhanh chóng đứng dậy, muốn ra ngoài tìm Đường Tuế, hỏi rõ là cô bé quàng khăn đỏ có bị ăn không.
Nhưng sau khi đi ra ngoài, cậu nhóc không thấy Đường Tuế đâu.
Nhất thời lòng cậu khẽ lộp bộp, nàng sẽ không bỏ nhà đi chứ?
Sắc mặt Đại Bảo lập tức tái đi, bắt đầu tìm kiếm trong nhà lần nữa, cậu nhóc nhìn Tiểu Bảo đang vui vẻ chơi đùa một bên.
Tức giận nói.
"Nương đi mất rồi sao muội còn chơi vui vẻ như vậy?"
Tiểu Bảo vừa nghe thế, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đại Bảo vừa nghe thế, trừng lớn mắt.
"Nương nói với muội như thế á?"
Tiểu Bảo gật đầu: “Đúng vậy, ta biết, cha cũng biết, huynh không tin thì đi hỏi cha xem."
"Ca ca, hôm nay nương hấp trứng cho chúng ta, ăn ngon lắm, phần của huynh còn trong nồi đấy, huynh đi hỏi cha ấy."
Nghe Tiểu Bảo nói thế, đôi mắt Đại Bảo tức khắc sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572792/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.