Chương trước
Chương sau
Những sự dịu dàng nhã nhặn trước đây cũng đều là giả sao?

Đường Tuế ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã chìm đắm vào vòng lưới hắn giăng ra.

Bị trói chặt, không tránh thoát được.

Cuối cùng cũng nghe thấy Luân Hồi Kính thông báo, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Khương Vân Thần bỗng nhiên buông Đường Tuế ra.

Cơ thể Đường Tuế mềm nhũn, chống bàn, khó khăn lắm mới đứng dậy được.

Đúng lúc này, hai đứa nhóc Đại Bảo và Tiểu Bảo dắt tay nhau, đồng thời xuất hiện trước của.

"Cha, nương, hai người đang giành ăn bánh bao sao?"

Tiểu bảo mở to mắt, đứng im nhìn chằm chằm hai người họ.

Đặc biệt là nhìn đôi môi của hai người đều hơi sưng đỏ, trên môi cha còn có cả vệt máu.

Chắc chắc là giành bánh bao, cướp quá kịch liệt.

"Cha, nương."

Tiểu Bảo cũng giơ chiếc bánh bao đang ăn dở trên tay mình ra.

"Hay là hai người ăn đi, đừng giành nhau."

Đường Tuế bị ánh mắt của hai đứa nhỏ nhìn đến nỗi không dám ngẩng đầu.

"Ta với cha con không ăn đâu, các con ăn đi."

Khương Vân Thần đứng đậy, bước qua, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng âu yếm sờ đầu hai đứa nhỏ.

"Ta tới phòng bếp tìm cơm ăn."



Đường Tuế hơi hoảng loạn, vội vàng bước qua hai đứa bé, đi vào trong bếp.

"Chúng ta đi cùng nương đi, cha đọc sách trước nhé!"

Chúng cầm tay nhau rời đi.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều đi hết, Khương Vân Thần vươn ngón tay, nhẹ nhàng sờ môi mình.

Vẻ mặt bí hiểm.

Đường Tuế ở trong phòng bếp, nhìn mấy miếng đậu phụ trong chậu nước bên cạnh.

Nghĩ nghĩ, nàng định làm gì đó cho hai đứa nhỏ ăn.

"Các con có đói bụng không?"

Đường Tuế nhìn hai đứa nhóc lại đây, khẽ hỏi.

"Đói ạ."

Dường như hai đứa bé đã nhìn ra Đường Tuế muốn làm đồ ăn ngon, chúng càng mong chờ.

Hai đứa bê ghế nhỏ ra cửa ngồi, hai đôi mắt như trái nho giống hệt nhau yên lặng nhìn Đường Tuế.

"Vậy thì... Uống một ít tào phớ trước đi."

Đường Tuế nghĩ nghĩ, làm cho hai đứa một chén tào phớ ngọt.

Hai đứa mới ba tuổi, ăn không được bao nhiêu, lỡ như ăn nhiều quá sẽ không ăn được bữa tối nữa.

“Ngon quá, nương, cái này mềm ơi là mềm."

Tiểu Bảo vừa mới cắn một miếng, liền ngẩng đầu lên, hưng phấn nhìn Đường Tuế.



Đường Tuế khẽ gật đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười tràn đầy ngọt ngào.

"Ta mang cho cha con một ít."

Đường Tuế nhìn ít tào phớ còn dư lại, vốn dĩ định làm tào phớ mặn, cho chút ớt cay vào.

Nhưng nghĩ lại, miệng Khương Vân Thần đang bị rách da, nếu ăn cái đó, chắc chắn sẽ rất đau rát.

Cuối cùng vẫn từ bỏ.

Đường Tuế lại làm một chén tào phớ ngọt đưa qua.

Nhẹ nhàng đặt chén nhỏ lên bàn Khương Vân Thần.

"Chàng ăn trước đi, còn lâu mới đến giờ cơm tối."

Nói xong, Đường Tuế không nhìn Khương Vân Thần cái nào, vội vàng chạy ra ngoài.

Khương Vân Thần nhìn bóng dáng hoảng hốt rời đi của Đường Tuế, hơi nhướng mày.

Hắn nhìn bên trong cái chén nhỏ trước mặt, thứ đồ màu trắng, bên trên còn được điểm xuyết một ít mứt hoa quả, tầng trên cùng rải một lớp đường trắng.

Ngửi mùi có vẻ hơi ngọt.

Khương Vân Thần cầm cái thìa lên, nhẹ nhàng gõ lên tào phớ.

Mềm như bông, rất đàn hồi.

Có hơi giống... bàn tay của Đường Tuế.

Thoáng chốc lại suy nghĩ miên man, đáy mắt Khương Vân Thần hơi tối lại.

Múc một miếng tào phớ cho vào miệng, vị ngọt ngào ngay lập tức tràn ra.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -10, tổng còn 80. Củ Cải Nhỏ đúng là quá đỉnh! Kẻ mạnh như vậy mà cũng đánh bại được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.