Những sự dịu dàng nhã nhặn trước đây cũng đều là giả sao?
Đường Tuế ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã chìm đắm vào vòng lưới hắn giăng ra.
Bị trói chặt, không tránh thoát được.
Cuối cùng cũng nghe thấy Luân Hồi Kính thông báo, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Khương Vân Thần bỗng nhiên buông Đường Tuế ra.
Cơ thể Đường Tuế mềm nhũn, chống bàn, khó khăn lắm mới đứng dậy được.
Đúng lúc này, hai đứa nhóc Đại Bảo và Tiểu Bảo dắt tay nhau, đồng thời xuất hiện trước của.
"Cha, nương, hai người đang giành ăn bánh bao sao?"
Tiểu bảo mở to mắt, đứng im nhìn chằm chằm hai người họ.
Đặc biệt là nhìn đôi môi của hai người đều hơi sưng đỏ, trên môi cha còn có cả vệt máu.
Chắc chắc là giành bánh bao, cướp quá kịch liệt.
"Cha, nương."
Tiểu Bảo cũng giơ chiếc bánh bao đang ăn dở trên tay mình ra.
"Hay là hai người ăn đi, đừng giành nhau."
Đường Tuế bị ánh mắt của hai đứa nhỏ nhìn đến nỗi không dám ngẩng đầu.
"Ta với cha con không ăn đâu, các con ăn đi."
Khương Vân Thần đứng đậy, bước qua, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng âu yếm sờ đầu hai đứa nhỏ.
"Ta tới phòng bếp tìm cơm ăn."
Đường Tuế hơi hoảng loạn, vội vàng bước qua hai đứa bé, đi vào trong bếp.
"Chúng ta đi cùng nương đi, cha đọc sách trước nhé!"
Chúng cầm tay nhau rời đi.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều đi hết, Khương Vân Thần vươn ngón tay, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572777/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.