"Bọn nhỏ vẫn chưa dậy đâu."
"Ăn xong rồi lại đi gọi bọn nhỏ dậy."
Vừa nói, Khương Vân Thần vừa đặt một cái thìa vào trong bát của nàng.
"Được."
Đường Tuế ngồi xuống, dùng thìa ăn từng ngụm cháo.
Không biết là do quá đói hay do đồ ăn hắn nấu quá ngon.
"Ngon lắm."
Đường Tuế lau miệng, chậm rãi buông chén nhỏ xuống.
"Cha mẹ lén ăn vụng sau lưng bọn con."
Bỗng nhiên, giọng Đại Bảo và Tiểu Bảo đột nhiên vang lên.
Hai đứa vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo đã biết tự mặc quần áo, còn chưa kịp vui mừng.
Thì đã nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hai đứa con.
"Chúng ta... không phải..."
Vì thế, hai người bọn họ đồng thanh giải thích.
Hôm sau.
Sáng sớm ở nông thôn, không khí vô cùng yên lặng, hơn nữa thôn của bọn họ hẻo lánh hơn những chỗ khác.
Trời vừa sáng không có một bóng người.
Trời sáng dần, người cũng theo đó mà đông hơn một chút.
Đương nhiên, cửa lớn nhà Đường Tuế vẫn chưa được mở ra.
Đúng lúc này, có một bà tử vừa nhìn cách ăn mặc đã biết là giàu có, dẫn theo mấy nha hoàn đi dạo trong thôn, khiến cho người khác chú ý.
Nha hoàn nhỏ có bộ dáng xinh đẹp nhưng răng hơi bị vô, không mất nhiều thời gian đã nói rõ ý định của bọn họ.
Hóa ra bà tử này vốn là người kinh thành, một đường xuống đây để tìm một bé gái dung mạo thanh tú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572751/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.