Chuyện ở Trấn Thanh Phong đã hạ màn, vợ chồng hai người và hai đứa nhỏ ngồi xe ngựa đến kinh thành.
Lần này cũng là một chiếc xe nhẹ nhàng đơn giản.
Đồ gì có thể mang theo thì mang, không thì thôi.
Dù sao chỉ cần có bạc trên người thì đến đó mua sắm là được.
Bởi vì có lũ trẻ, hơn nữa Khương Vân Thần không nỡ để Đường Tuế chịu khổ nên lộ trình vốn chỉ có ba ngày, bọn họ đi mất khoảng 6 ngày mới tới kinh thành.
Tìm một khách điếm đặt chân trước đã, Khương Tiểu Muội đưa hai đứa nhỏ đi ngủ bù trước.
Khương Vân Thần nắm tay Đường Tuế, hai người cùng ra ngoài tìm người môi giới, bắt đầu xem nhà.
Lúc này, Khương Vân Thần thấy Đường Tuế không tìm nhà lớn, trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ.
Nhịn không được kéo tay Đường Tuế, nhẹ giọng hỏi.
“Nương tử, có phải nàng cảm thấy không đủ tiền nên mới xem mấy căn nhà nhỏ đó không?"
Khương Vân Thần rất tự trách, cảm thấy chính hắn không đủ bản lĩnh nên mới không thể cho Đường Tuế đi theo mình có cuộc sống tốt nhất.
"Không phải."
"Vậy nàng suy nghĩ gì đó?"
Nghĩ nghĩ, Đường Tuế lại buồn cười.
"Về sau chàng phải làm quan lớn, sao có thể không có nhà lớn được!"
"Chỉ là lúc ở Trấn Thanh Phong, bọn nhỏ nói nhà lớn quá, ta nghĩ nên mua cái nhỏ hơn một chút, chúng ta ở, sau này hai người quay lại cũng đủ rồi."
Đường Tuế cười mềm mại, khẽ nhéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572715/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.