Trong quá trình ăn cơm, Cố Đình Uyên có thể nhận ra Đường Tuế vẫn luôn nhìn anh.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, Cố Đình Uyên mới đặt đũa trong tay xuống, dùng khăn tay lau môi, sau đó nhìn thắng Đường Tuế.
"Ngon lắm."
Cố Đình Uyên cảm giác mình chưa bao giờ nếm qua đồ ăn hợp khẩu vị đến vậy, nhưng mà...
"Vậy em sẽ đưa cơm cho anh mỗi ngày nhé."
Cố Đình Uyên từ chối.
“Hả?”
Đường Tuế giật mình, không phải anh rất thích sao?
Sao còn từ chối cô đưa cơm.
"Không tiện cho lắm."
Vẻ mặt Cố Đình Uyên thản nhiên.
Dù ngon thật, nhưng so với ăn ngon thì anh vẫn sợ phiền phức hơn.
Anh không muốn chuyện này ảnh hưởng tới cuộc sống và tâm trạng của mình.
"Sao lại không tiện chứ, từ chỗ em ở tới đây chỉ mất vài phút thôi, tiện lắm."
Đường Tuế nghe thế nhanh chóng xua tay.
Đâu chỉ tiện mà còn siêu cấp tiện.
Nghĩ một lát, Đường Tuế lại cười ngọt ngào với Cố Đình Uyên.
"Tôi không tiện."
Cố Đình Uyên nhíu mày, nói một cách ngắn gọn.
"Em ly hôn rồi."
Giây tiếp theo, Đường Tuế lập tức nhận ra sự không tiện của Cố Đình Uyên bắt nguồn từ đâu.
Cô nhanh nhẹn lấy giấy chứng nhận ly hôn từ trong túi mình ra đặt lên bàn.
"Sáng nay em đã ly hôn với Cố Đình Tước, em không còn bất cứ quan hệ gì với Cố Đình Tước nữa, cho nên anh không cần lo lắng về những rắc rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572682/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.