Cố Hoàn Ninh nước mắt lã chã: “Đường Tuế, chị có thể giúp em không? Em với anh cả cũng chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, hiện tại... em thật sự không sống nổi nữa.”
Lúc nói chuyện, thân thể Cố Hoàn Ninh cũng loạng choà loạng choạng, nhìn đáng thương không thôi.
Nhưng Đường Tuế mặt không cảm xúc.
“Thế nhưng mẹ cô vẫn là hung thủ giết người đó thôi, cô cảm thấy anh ấy sẽ tha thứ sao?”
Cô hỏi lại.
Cố Hoàn Ninh giật mình kinh ngạc cứng đờ tại chỗ, đúng vậy, con người Cố Đình Uyên vốn lãnh khốc vô tình, mẹ cô ta làm ra loại chuyện đó, sao anh ấy có thể tha thứ cho cô ta.
“Chị có thể giúp em một tay không?”
Giọng Cố Hoàn Ninh mang theo chút cầu xin.
"Không thể."
Đường Tuế lạnh lùng nói rồi liền xoay người rời đi.
“Đường Tuế, cô thật sự quá máu lạnh.”
Cố Hoàn Ninh nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải cô ta cùng đường bí lối, thì sao sẽ lại cầu xin con khốn Đường Tuế này.
Con khốn, trước kia cũng không xứng xách giày cho cô ta.
Trong tay cô ta chỉ còn một xíu tiền, căn bản không đủ cho cô ta tiêu.
Dưới tình huống không thể làm gì, cô ta chỉ có thể đi nước A đánh bạc, cuối cùng, nhà và tiền đều thua sạch.
Còn thiếu một mông nơ.
Xui xẻo nhất là, nếu cô ta không trả được, thì... sẽ...
Nghĩ đến kết cục đó, mặt Cố Hoàn Ninh nhanh chóng tái nhợt đi.
Lúc này Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572633/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.