Đường Mộc Nguyệt đưa Đường Tuế về sân, nhìn gương mặt vẫn đang căng chặt của Đường Tuế.
Sắp giận thành cá nóc luôn rồi.
Đường Mộc Nguyệt không nhịn được đưa tay véo.
"Muội giận cái gì, tiểu muội."
Đường Tuế không nói gì, chỉ giận dỗi rầm rì.
"Muội chỉ cảm thấy Kỷ Vạn Tinh này không hề xứng với tỷ tỷ chút nào, tỷ nhìn trúng hắn ta đúng là mắt có vấn đề."
Dù đang tức giận nhưng giọng Đường Tuế vẫn mềm mại tinh tế.
Đường Mộc Nguyệt nhìn mà thích thú: "Nha đầu muội, tỷ đã tước quyền quản lí gia nghiệp của hẳn rồi. Trở về tỷ sẽ cẩn thận xem xét, nếu không được, tỷ sẽ trục xuất hắn."
“Thật vậy chăng?”
Đường Tuế ngạc nhiên thốt lên.
Cảm giác như Đường Mộc Nguyệt vẫn không hoàn toàn bị hào quang nam chính của Kỷ Vạn Tinh hạ thấp chỉ số thông minh nữa.
"Đương nhiên là thật."
"Sao, muội còn chưa tin?"
Nói đoạn, Đường Mộc Nguyệt lại liếc Đường Tuế một cái.
Đường Tuế cười khanh khách gật đầu.
"Vậy tạm tin tỷ tỷ, nhưng mà, bây giờ trong lòng muội vẫn còn sợ hãi, muốn tỷ tỷ ngủ cùng muội cơ."
Nói xong, Đường Tuế lại ôm chặt Đường Mộc Nguyệt.
"Sao bây giờ muội vẫn y hệt như trẻ con thế?"
"Muội chính là tiểu hài tử mà."
Đường Tuế dán đầu lên vai Đường Mộc Nguyệt.
Hai ngày sau, thành Dương Châu liên tiếp có hai trận tuyết lớn, Đường Tuế không ra khỏi cửa, luôn ở trong nhà.
Nghĩ nghĩ, nàng ta liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572617/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.