Chương trước
Chương sau
Triệu Song Song giả vờ ngất vừa nghe thấy thế, sợ tới mức lông tơ dựng ngược.

Nói đùa gì chứ, nàng ta đã quen dùng giả bộ bất tỉnh để trốn tránh tất cả.

Lúc này, sao nàng ta có thể để đại phu bắt mạch cho mình được.

Nếu không, chẳng phải ai ai cũng biết tin nàng ta mang thai sao.

Đường Kim Hương cũng đồng thời nhận ra điểm này.

"Khỏi cần, Song Song nhà ta không quen để đại phu xem, Song Song, tỉnh lại đi."

Đường Kim Hương giả đò gọi hai tiếng.

Triệu Song Song suy yếu mở mắt ra.

"Nương, ta không sao, chúng ta trở về đi!"

"Chậm đã."

Đường Tuế duỗi tay ngăn lại.

"Đi gấp thế làm gì? Nhìn biểu tỷ cứ thỉnh thoảng lại té xỉu, đại phu khám trước đó chắc là một lang băm rồi! Đại phu đang ở ngay đây, biểu tỷ còn khước từ điều chi?"

Nói xong nàng lại nhìn lão đại phu đứng một bên.

“Đại phu, tới cũng tới rồi, xem cho biểu tỷ ta đi!"

Lão đại phu vừa định tiến lên.



“Không được!”

Triệu Song Song lại quát lớn. Đọc thê???? các chương ????ới tại { t???? u????t????uy????n.???????? }

"Nam nữ thụ thụ bất thân, xem bệnh cho ta đều là nữ y, ngươi đừng có mà hùng hổ dọa người ở đây."

Vừa lúc đó, các thái thái tiểu thư vốn vây quanh Đường Kim Hương cũng khoan thai tới muộn.

Nghe được lời này của Triệu Song Song, bọn họ lập tức vô cùng cảm động.

"Triệu tiểu thư đúng là tấm gương về nữ đức, khiến người ta thán phục."

"Một khi đã vậy, lão hủ liền cáo từ."

Lão đại phu thấy trong phủ này quá vẩn đục, không muốn tiếp tục ở đây.

Chắp tay chào rồi rời đi theo Thúy Nhi.

Nếu Triệu Song Song muốn có thanh danh này, nàng cho!

Tốt nhất là cả đời này nàng ta không bệnh không tật, suốt đời mang theo một nữ y bên người.

Nếu không miệng đời khắc khẩu, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ khiến nàng ta chết đuối.

Chậc chậc.

Triệu Song Song thấy Đường Tuế càng lúc càng nâng cao nàng ta, nhất thời, lòng nàng ta cực kỳ hoảng loạn, nhưng lại không làm gì được.

"Tỷ phu, vừa nãy ngươi định nói gì?"

Lúc này Đường Tuế mới quay mặt nhìn Kỷ Vạn Tinh đứng một bên.



"Chỉ là định nói, Tuế Tuế, muội làm rất đúng.”

Kỷ Vạn Tinh vẻ mặt tươi cười, vẫn dối trá không tìm được lỗi nào như thường.

"Ừm."

Đường Tuế hờ hững đáp.

"Tỷ tỷ bên kia ta không yên tâm, ta đi trước, chuyện còn lại làm phiền tỷ phu và cô mẫu."

Nói xong, nàng không thèm liếc mấy người Triệu Song Song một cái, ngẩng đầu đi thẳng.

Người thưa thớt dần, cuối cùng chỉ còn lại Kỷ Vạn Tinh và mấy người Triệu Song Song, cùng tâm phúc của bọn họ.

"Sao các ngươi lại không kiên nhẫn như thế?"

Kỷ Vạn Tinh hận rèn sắt không thành thép, nhìn thoáng qua Triệu Song Song.

Triệu Song Song nước mắt lưng tròng, muốn nói lại thôi: "Ta không cố ý, ta chỉ muốn nhanh chóng danh chính ngôn thuận với Kỷ Vạn Tinh chàng thôi! Huống chi, chàng không muốn nhi tử chúng ta danh chính ngôn thuận ư?"

Nói xong, Triệu Song Song lại cầm tay Kỷ Vạn Tinh, nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng ta.

Kỷ Vạn Tinh hít sâu một hơi, cố gắng không tức giận.

Trước mắt cần trấn an người cho xong đã.

"Hiện tại các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa, nếu không Đường Mộc Nguyệt bên kia không dễ giải thích, nhẫn nại mấy tháng nữa không được sao?"

Triệu Song Song cúi đầu đáp một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.