Chương trước
Chương sau
Nhìn đám người rời đi, Đường Mộc Nguyệt vẫn đứng yên trước cửa không hề rời đi.

"Đại tiểu thư, ngươi cứ an tâm đi! Nô tỳ thấy nhị tiểu thư là người có tài lớn, nhà chúng ta nhất định đứng thứ nhất.”

Đường Mộc Nguyệt nghe lời này của Ngụy Tử, cũng nở nụ cười.

“ngươi nói đúng, Tuế Tuế rất giỏi.”

Nói xong, lại để Ngụy Tử dìu mình đi vào.

...

Lúc Đường Tuế đến, đại chưởng quỹ tiêu sái đi lên đưa thư tư cách dự thi cho bọn họ, rất nhanh đã được cho vào.

Trang viên Chu gia rất nguy nga tráng lệ, không giống như những trang viên khác trong thành Dương Châu, cổ điển lịch sự lại tao nhã.

Có lẽ vì bên trong trồng không ít hoa mai, trong tiết đông, nắng ấm rọi vào, hương mai tự do phiêu tán, quyến rũ lại đặc trưng.

Đường Tuế hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng càng nhẹ nhàng đi.

Khóe miệng nàng hơi giương lên, đôi mắt đen láy quan sát xung quanh.

Chờ đến khi đến đại sảnh, bên trong vẫn vắng lặng, không có chỗ trống nào, khắp nơi đều là bếp lò dùng để tỷ thí.

“Tiểu thư, qua bên kia ngồi đi ạ.”

Thúy Nhi nhanh chóng lôi kéo Đường Tuế đi về trước ngồi nghỉ ngơi.

Nếu không thì lát nữa tỷ thí sẽ không có thời gian ngồi nghỉ ngơi nữa.

“Ừm.”



Đường Tuế đáp một tiếng, đi theo Thúy Nhi ngồi xuống.

“Tiểu thư, ta đi quan sát xung quanh một lát, để xem chút nữa có quy tắc gì không.”

Đại chưởng quỹ nói với Đường Tuế xong thì vội vã chạy đi.

Thúy Nhi nhìn chung quanh một vòng, đưa tay vỗ ngực.

Rồi lại nhìn tiểu thư của mình đang bình tĩnh ngồi, không nhịn được thăm dò: “Tiểu thư, người không có chút lo lắng nào sao?”

"Lo lắng? Lo lắng chuyện gì."

Đường Tuế khó hiểu quay đầu nhìn Thúy Nhi.

“Thì là căng thẳng đó!”

Thúy Nhi siết chặt nắm tay.

“Không lo.”

Đường Tuế lắc đầu một cái, dù sao mục tiêu của nàng từ trước đến giờ chỉ là Chu Triệt mà thôi.

Từ sau lần gặp nhau ở phòng bếp đã không chạm mặt Chu Triệt nữa rồi.

Chẳng qua, nàng biết, đồ nàng làm, Chu Triệt nhất định sẽ ăn.

"A!"

Bỗng nhiên, Thúy Nhi thốt lên.

“Sao vậy, sao lại kinh sợ như vậy.”

"Tiểu thư, người xem kia không phải là cô gia sao? Sao hắn lại một mình đến đây.”



Thúy Nhi chỉ vào một phía.

Đường Tuế thuận theo đó nhìn sang, vậy mà thật sự là Kỷ Vạn Tinh.

Đường Tuế nhìn Kỷ Vạn Tinh.

Kỷ Vạn Tinh đang chào hỏi với người ta, dường như đã nhận ra ánh mắt của Đường Tuế, ánh mắt vốn lành lạnh nhanh chóng chuyển sang vẻ tình thế bắt buộc rồi mới nhìn sang.

"Tiểu thư, cô gia như thế này là có ý gì?”

Mặt Thúy Nhi đầy vẻ sầu thảm.

“Hắn ta tự giận trong lòng mà thôi.”

Đường Tuế cười cợt, cũng không để ý lắm.

Cũng chỉ là chạy sang đây thôi.

Tỷ thí bắt đầu.

Dựa theo quy tắc bốc thăm, mỗi người dựa theo trình tự, đến bếp lò làm đồ ăn, làm xong sẽ có người bưng đến cho Lệ Vương thưởng thức, nếu Lệ Vương thử thì chứng tỏ có thể ở lại.

Đương nhiên, những người đứng ở đây tham gia tỷ thí là những người đã được người Chu gia nghiêm ngặt thẩm định tuyển ra.

"Tiểu thư, ngươi đi bốc thăm đi!"

Đại chưởng quỹ tiêu sái lại đây, mời Đường Tuế đi qua.

"Phú thúc, ngươi đi bốc đi, ta sao cũng được."

Đường Tuế vẫn ngồi yên không nhúc nhích như cũ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chén trà bưng trong tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.