Chương trước
Chương sau
Sao nàng dám.

Đường Tuế lại ngồi xuống, tiếp tục kể chuyện cổ tích vừa rồi.

Nói khô cả lưỡi, nhưng nàng phát hiện, Chu Triệt vẫn chưa ngủ.

Đường Tuế: “...”

Bỗng nhiên cảm giác, nhiệm vụ này không khác gì tự bê đá đập chân.

Khóc không ra nước mắt.

Đường Tuế ngáp liên tiếp vài cái, vành mắt đều đỏ cả lên.

"Không muốn ngủ."

Chu Triệt hơi gật đầu, đôi mắt thâm thúy cũng nhìn chằm chằm Đường Tuế.

"Vậy..."

Đường Tuế ngủ gà ngủ gật, thân thể cũng bắt đầu lắc lư, hàng mi dài cũng bắt đầu đánh nhau, răng cắn chặt môi.

“Vương gia... không thì, ngươi đếm cừu đi.”

Bởi vì buồn ngủ nên giọng Đường Tuế càng thêm trong trẻo mềm mại.

"Đếm như thế nào."

Chu Triệt hỏi.

“Ngươi đếm thầm trong lòng, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, cứ đếm từng con một vậy đó.”

Đường Tuế nhanh chóng giải thích.

"Ừm."

Chu Triệt đáp một tiếng.

Rồi nhắm hai mắt lại, yên lặng đếm cừu, muốn xem thử cách Đường Tuế nói có tác dụng không.



Chu Triệt không ngủ,, Đường Tuế cũng không tiện rời đi.

Cơ thể xinh xắn, loạng chòa loạng choạng, cuối cùng dựa lên tay vịn bên cạnh mà thiếp đi.

Có lẽ vì có hơi mệt mỏi nên mới vừa ngủ mà Đường Tuế đã phát ra tiếng gáy nhè nhẹ.

Chu Triệt nghe được, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đường Tuế dán chặt lên thành gỗ bên cạnh, cái miệng căng bóng bị đè thành 0, nhìn như đóa hoa trong suốt.

Làm người ta muốn ngắt đi.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -10, tổng còn 80.

Bỗng nhiên trong não vang lên âm thanh làm Đường Tuế thấy ồn ào.

Nàng cau mày, nhắm mắt lại, tay vung mạnh một cái.

“Ồn chết đi được, câm miệng.”

Vừa hay, Chu Triệt đang ở trước mặt nàng.

Chu Triệt nhíu mày, không vui nhìn Đường Tuế.

“Bản vương cũng không nói gì, ngươi nói bản vương ồn chết đi được?”

Chu Triệt hừ lạnh một tiếng.

Đường Tuế lại không hề trả lời, khuôn mặt mềm mại bị ép đến biến dạng.

Chu Triệt nhìn một lát, phong cảnh trong đôi mắt hẹp dài cũng chợt ôn hòa đi.

Hắn nằm nghiêng mặt sang một bên, tay đặt sau đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn Đường Tuế.

Cũng không biết, qua bao lâu.

Chu Triệt cũng thấy buồn ngủ.

Hắn ngáp một cái, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.



Ngủ một giấc thẳng đến hôm sau, khi Chu Triệt tỉnh lại, đột nhiên phát hiện, đây là giấc ngủ ngon nhất trong mấy năm qua của hắn.

Ngón tay của hắn khẽ giật, bỗng nhiên chạm vào một thứ mềm mại khó tả được ở bên cạnh.

Chu Triệt theo bản năng mở mắt ra.

Không biết từ lúc nào, Đường Tuế vậy mà đã nằm ở bên người hắn.

"Đường Tuế."

"Đường Tuế."

Đường Tuế đang say giấc nồng, bỗng nhiên nghe được âm thanh ồn ào bên tai.

Nàng bĩu môi, lông mày cũng khó chịu nhíu lại.

"Im miệng! Không được làm ồn.”

Đường Tuế thốt lên, còn vung tay lên.

Chu Triệt:???

Làm càn!

Lá gan lấy ở đâu ra.

Chu Triệt hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài cũng vươn về phía Đường Tuế, rồi, véo má nàng một cái.

Vốn chỉ muốn véo một cái rồi buông tay thôi.

Nhưng... xúc cảm này, hắn chưa từng trải nghiệm qua.

Véo lại véo, không muốn buông tay.

“Á...”

Đường Tuế lầm bầm ra tiếng, nhưng vẫn không nỡ mở mắt ra.

Nghe được âm thanh này của nàng, trong lòng Chu Triệt như bùng lửa lên, yếu hầu cũng khẽ nhúc nhích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.