Chương trước
Chương sau
Đây không phải là chỗ lần trước nàng vấy bẩn hắn à.

Đường Tuế cười hì hì một tiếng, lắc vòng eo mảnh khắc, đi đến Chu Triệt trước mặt, lần lượt đặt những đồ vật trong khay lên bàn.

"Chuyện vừa rồi, cảm ơn vương gia.” Nàng vừa nói vừa đẩy cái khay trong tay đến trước mặt Chu Triệt: “Vương gia, ngươi dùng một chút xem.”

Chu Triệt hơi nhíu mày, cảm thấy vẻ mặt nàng vô cùng nịnh nọt.

"Hừ."

Tuy là hừ lạnh nhưng vẫn cầm đũa lên ăn.

Đường Tuế đứng ở một bên, thỉnh thoảng hỗ trợ gắp thức ăn.

Chu Triệt ăn xong, buông đũa xuống, ngước mắt nhìn Đường Tuế.

"Đi thôi."

“Dạ.”

Đường Tuế nghĩ đến tỷ tỷ bên kia, trên căn bản cũng không có chuyện gì, giờ rời đi cùng Chu Triệt cũng không phải là không thể.

Chu Triệt đi ở phía trước, Đường Tuế theo sau, y như rập khuôn.

Ai ngờ, Chu Triệt đang đi trước bỗng nhiên dừng bước.

Trán của Đường Tuế, bịch, đụng vào lưng Chu Triệt.

“Hít hà...”

Đường Tuế rên khẽ một tiếng rồi lấy tay che trán mình.

Cơ thể Chu Triệt làm bằng sắt à.

Đôi mắt to cũng nhanh chóng tiết ra nước muối sinh ly, con ngươi óng ánh hệt như dòng suối lấm tấm ánh sao.



Chu Triệt quay đầu lại nhìn Đường Tuế, tiếp tục bước về trước.

Đường Tuế che đầu đi theo sau.

Đợi đến khi ra ngoài, Chu Triệt lên xe ngựa, Đường Tuế đang định trèo lên thì Chu Triệt vươn tay về phía nàng.

Trong lòng Đường Tuế thoáng kinh hãi, nhưng vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay Chu Triệt.

Chu Triệt dùng sức một cái, Đường Tuế đã được hắn kéo lên xe ngựa.

Cở thê hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Đường Tuế có thể nghe được nhịp tim của Chu Triệt.

Đường Tuế ngẩng đầu, con ngươi trong suốt toát lên ánh nước.

"Vương gia, nhịp tim đập của ngươi lớn thật.”

Đường Tuế nghiêng đầu, áp tai vào nghe.

“Ngươi không sao chứ!"

Đường Tuế có chút lo lắng.

“Không sao.”

Chu Triệt đen mặt, duỗi tay ra, dắt Đường Tuế vào.

"Vương gia."

Đường Tuế ngồi xuống, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm cơ thể Chu Triệt.

Nàng có phần muốn nói lại thôi.

"Im miệng!"

Chu Triệt có chút thẹn quá hóa giận.

Thật ra hắn cũng có chút không hiểu, không phải hắn chưa từng thấy nữ nhân.



Sao bỗng nhiên lại như vầy.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -20, tổng còn 50.

Đường Tuế nghe vậy, cực kỳ giật mình, nàng có làm cái gì đâu, đang yên đang lành lại giảm nhiều như vậy.

Chẳng lẽ là tích lũy lâu dài rồi một lần chợt giảm mạnh xuống.

Ngay lúc Đường Tuế giật mình, xe đã về tới biệt viện.

Xe ngựa vừa dừng lại, Chu Triệt đã xuống xe trước, nhanh chân bước về trước.

"Dạ."

Đường Tuế nhoẻn miệng cười, bám sát theo sau.

Vừa đi đến trước mặt Chu Triệt lại phát hiện biểu cảm của Chu Triệt nhanh chóng trở nên rất kỳ quái.

"Ngươi, ngươi làm sao vậy."

Đường Tuế quơ quơ tay mình, vẻ mặt cũng hơi kỳ lạ.

Chính Chu Triệt cũng muốn biết, rốt cuộc mình làm sao.

Lúc nàng không đuổi theo, trong lòng sẽ cảm thấy vắng vẻ.

Hiện tại đuổi theo, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc, quả thực không hiểu tại sao.

Đường Tuế nghiêng đầu, nhìn xem Chu Triệt mặt đỏ tới mang tai, vẻ mặt cũng không hiểu gì.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -5, tổng còn 45.

Wow!

Đường Tuế nghe vậy, mắt càng mở to thêm, chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn Chu Triệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.