Đường Tuế vui mừng không thôi, đôi mắt đen nhánh sáng lên.
Khóe môi cũng cong cong.
Hoắc Chi Châu nhíu mày, nhìn vết bẩn trên áo sơ mi.
“Hình như cô rất vui nhỉ.”
Giọng anh trầm thấp hơi không vui.
“Không không, sao vậy được.” Đường Tuế lập tức xua tay, thu dọn trà trái cây: “Về phòng thôi, cậu chủ.”
“Về phòng?”
Hoắc Chi Châu hơi nhướng mày, mặt không đổi sắc nhìn Đường Tuế.
“Cô trở về lấy áo sơ mi mới cho tôi là được, tôi sẽ thay ở đây.”
Anh nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại vẫn còn sớm.
“Cậu chủ, áo của anh dơ rồi, chắc chắn đã dính lên người, hay là đi tắm rửa thay đồ nhé.”
“Huống chi hiện tại cũng hơn tám giờ, tắm rửa xong cũng đến chín giờ, thật sự không cần thiết lắm, dù sao đến chín giờ mới đi tắm rửa.”
Đường Tuế từ từ dẫn dắt, trong lòng vô cùng chờ mong Hoắc Chi Châu sẽ đồng ý với mình.
Hoắc Chi Châu nhíu mày, khoanh tay trước ngực, ánh mắt mang theo vẻ dò xét nhìn chằm chằm Đường Tuế.
“Hình như cô muốn tôi quay về phòng nhỉ?”
Trong giọng nói đầy vẻ không vui.
“Không, không mà.”
Đường Tuế lắc đầu như trống bỏi.
“Vậy thì tốt, bớt phiền.”
“Đi thôi.”
Lúc Đường Tuế cảm thấy nhiệm vụ của mình không thể hoàn thành, Hoắc Chi Châu lại đồng ý.
“Cậu chủ, anh đồng ý hả!”
Đường Tuế mở to hai mắt, bàn tay cũng chợt siết chặt lại.
“Ừ.”
Hoắc Chi Châu đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572465/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.