Mẹ Đường nghe thế rưng rưng nước mắt, bà nắm chặt tay Đường Tuế: "Vậy con cũng không được... Con yêu, cha mẹ chỉ có một đứa con là con, chỉ cần con sống hạnh phúc là cha mẹ đã thỏa mãn, không cần con liên hôn... "
Tình yêu thương không chút giả dối khiến tròng mắt Đường Tuế xẹt qua dòng nước ấm.
Cha mẹ Đường muốn bảo vệ cô, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi.
Trong cốt truyện, nguyên chủ vì không vực dậy được nên mới dẫn đến nhà tan cửa nát, tài sản công ty đều bị Lục Dữ Phong chiếm đoạt hết sao?
Bây giờ Đường Tuế đã tới, ngại quá, cô không làm vật hy sinh!
Cha Đường nhìn bóng dáng con gái, mấy ngày nằm viện đã khiến con bé gầy đi nhiều, nhưng cả người lại tự tin lóa mắt, phân tích thực tế, thần thái sáng láng, không còn là đứa con gái chỉ có thể dựa vào sự chống lưng của cha mẹ nữa.
Ông vừa vui mừng vừa thương xót.
Nếu có thể, ông đương nhiên hy vọng có thể mãi bảo vệ con gái dưới cánh chim của mình, đáng tiếc, ông đã già rồi.
"Con suy nghĩ kỹ chưa?" Cha Đường bình tĩnh đối diện con cái, trầm giọng hỏi.
Ánh mắt Đường Tuế trong veo: "Vâng thưa cha."
"Được." Cha Đường cười rộ lên: "Có rảnh thì gọi con rể về đây ăn cơm."
Mẹ Đường không thể hiểu nổi ánh mắt của hai cha con, nghe hai người nói dăm ba câu đã bỏ qua việc kết hôn này.
Mẹ Đường tức giận đánh chồng: "Con yêu, rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572285/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.