Chương trước
Chương sau
"Tôi xem ai dám động vào cô ấy?"

Giọng nói khàn khàn trầm thấp cất lên, một bóng người cao lớn bước vào từ ngoài cửa.

Hai tròng mắt Lục Thời Minh đen nhánh, coi thường mọi thứ, ánh mắt đảo quanh, giống như mọi người đều như những con kiến bé nhỏ.

||||| Truyện đề cử: Khác Thường |||||

Đám hầu gái vừa chuẩn bị tiến lên giữ lấy Đường Tuế, thấy Lục Thời Minh thì lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch đứng im tại chỗ, không dám động đậy.

"Cậu, cậu chủ... "

Khương San đang nổi nóng, lúc này cũng mở to hai mắt nhìn.

Lục Thời Minh có ý gì?

Bà ta dạy dỗ Đường Tuế, làm gì đến lượt anh tới xen vào.

Lục Dữ Phong đứng bên cạnh, chân mày lại giật vài cái, trong lòng mơ hồ có suy đoán không thể tưởng tượng được.

Lục Thời Minh chưa bao giờ xen vào việc của người khác.



Trừ khi...

"Ông xã, anh đỗ xe chậm quá đi mất! Người ta sắp bị bắt nạt chết rồi đây... " Đường Tuế ngồi trên sô pha bĩu môi, làm nũng ra vẻ giận dỗi.

Một câu này nháy mắt chứng minh suy đoán của Lục Dữ Phong!

"Tuế Tuế, cô cố ý phải không? Lục Dữ Phong xanh cả mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Sao cô có thể gả cho chú nhỏ của tôi?"

Đường Tuế nghe thấy thế, hàng mày đẹp giương lên, bàn tay trắng nõn chống sô pha đứng dây, vòng eo mềm mại rúc vào bên người Lục Thời Minh, cánh tay tinh xảo không tì vết cũng thuận thế nắm lấy cánh tay của Lục Thời Minh.

"Anh có thể đào hôn, vì sao tôi không thể gả cho Lục Thời Minh?"

Mắt Đường Tuế đảo đảo, nhẹ nhàng chạm cánh tay rắn chắc của người đàn ông: “Hơn nữa, nhìn thấy chú nhỏ của anh, tôi mới phát hiện... anh so sánh với chú nhỏ anh đúng là khác nhau một trời một vực."

"Chậc." Đường Tuế lắc lắc đầu: “Là loại không nhìn cũng thấy ấy." "Ông xã nhìn coi! Cháu trai anh hung dữ với em kìa!" Lục Thời Minh mím môi, ngẩng đầu tìm kiếm sự giúp đỡ.

Cơ thể người phụ nữ mềm mại đẫy đà, dính sát vào cánh tay anh, Lục Thời Minh chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với phái nữ như vậy, người hơi cứng lại. Còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy sau eo đau đớn...

Đường Tuế buông cái tay chơi xấu ra, nhướng mày: “Ông xã trút giận giúp em được không?"

Lục Thời Minh sau eo nóng rát đau: "... Ừ." Đường Tuế trợn trắng mắt: “A đúng đúng đúng, tôi không so đo với kẻ ngốc."



Tức đi, bây giờ mới đến đâu?

Lục Dữ Phong giận đến mức cơ thể run lẩy bẩy, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Đường Tuế.

Khương San lại không kìm được, lao tới, vừa định duỗi tay chỉ vào Đường Tuế chửi ầm lên, lại thấy Lục Thời Minh hơi xoay người, che Đường Tuế đằng sau.

Động tác của anh tuy nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng đôi mắt lại sắc bén đáng sợ, hoàn toàn là tư thái bề trên địa vị cao.

"Chị dâu muốn làm gì? Tôi khuyên chị vẫn nên suy xét rõ ràng hậu quả rồi hãy hành động."

Nụ cười của Lục Thời Minh lạnh như băng, từ trên cao nhìn xuống mọi người một cách bễ nghễ: “Nếu tai mấy người không tốt, tôi không ngại lặp lại lần nữa, Đường Tuế là người vợ có giấy tờ hợp pháp của tôi, và tương lai sẽ là người phụ nữ bên tôi cả đời."

Anh nắm lấy tay nhỏ của Đường Tuế, mười ngón tay đan vào nhau.

"Nhân dịp tiệc gia đình, tôi nói ở đây, ức hiếp người phụ nữ của tôi thì cứ chuẩn bị sẵn sàng cho sự trả thù của tôi."

Bước chân Khương San dừng lại, sắc mặt tái xanh từng đợt, trong lòng khó chịu hơn ăn phải ruồi bọ.

Lục Thời Minh đáng chết, lại che chở con khốn này như thế!

Không khí giảm xuống đến mức đóng băng, đám người hầu càng im như ve sầu mùa đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.