Lúc này, có một bàn tay lần tới điện thoại di động cạnh gối cô, đầu ngón tay chỉ tạm dừng trong chớp mắt rồi bấm mật mã, mở điện thoại ra.
Tắt đồng hồ báo thức đi.
Lục Thời Minh buông điện thoại của cô xuống, cảm thấy hài lòng ôm Đường Tuế ngủ.
Thích dính vào người vợ, không thể bị đồng hồ báo thức đánh thức được.
Lục Thời Minh ngủ rất thoải mái, giống như cả cơ thể đều ngâm trong nước ấm, tinh thần đều thả lỏng.
Chỉ là cánh tay hơi nhức mỏi.
Lục Thời Minh mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, liền thấy được Đường Tuế nằm trên cánh tay anh ngủ ngon lành.
Anh híp híp mắt, ánh mắt âm u như hồ nước sâu nhìn chằm chằm Đường Tuế ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, Đường Tuế mơ hồ cảm thấy sau lưng lạnh cả người.
Giống như có rắn độc đang nhìn chằm chằm cô.
Cô từ từ mở mắt, gương mặt tuấn tú của Lục Thời Minh dần dần phóng đại trong mắt cô.
Vừa hững hờ vừa cấm dục, gương mặt không biểu cảm.
Hiển nhiên!
Đã là Lục Thời Minh lạnh lùng ban ngày.
Ơ... sao đồng hồ báo thức không kêu?? Không khí đông lạnh trong nháy mắt.
Đường Tuế ngáp một cái, xương thân rắn dựa vào gối đầu, gần như quyến rũ từ trong xương cốt, cô lười nhác hỏi: "Đây không phải phòng tôi sao?"
Lục Thời Minh nhìn quét một vòng, là phòng cô, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi hương thu hút mà anh vừa bỏ qua.
"Vì sao tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2571368/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.