Biết cái gì? Vẻ mặt Tần Tiễn Dư mơ màng.
Có cái gì, đến anh còn chưa biết đâu.
"Thằng nhóc ngốc này." Bác Tần nhìn thấy dáng vẻ Tần Tiễn Dư như thế, không nhịn được mà cười lớn: "Con có cô gái tốt như Tuế Tuế đây rồi, các cô gái mà các bác giới thiệu sao có thể lọt mắt con cơ chứ. Nếu không phát sinh chuyện này, còn còn muốn giấu Tuế Tuế đến bao giờ?"
Nghe xong lời này, Tần Tiễn Dư mới hiểu được bác đã hiểu lầm anh rồi.
Mà lần đầu tiên anh lại không muốn giải thích.
Chỉ nghĩ, bị hiểu lầm như thế thật ra cũng có chỗ tốt.
"Tốt lắm, bác về trước đây, hai người các con cũng có thể từ từ nói chuyện."
Bác Tần cười, biết họ là vợ chồng son, chắc chắn có rất nhiều chuyện phải thì thầm với nhau, nhất là sau khi đã trải qua sống chết, thì loại cảm giác này sẽ càng thêm mãnh liệt.
Tần Tiễn Dư khẽ gật đầu, nhìn theo bóng bác Tần đang đi ra ngoài.
Đường Tuế tiễn bác Tần đến tận cửa.
"Bác, bác đi thong thả nhé."
Bác Tần nhìn thấy dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn của Đường Tuế, chỉ tiếc không thể đóng gi mang cô về nhà.
Trong lòng bà đã quyết định, chờ đến khi Tần Tiễn Dư về nhà, bà sẽ thương lượng đến nhà anh sống một thời gian.
Đến lúc đó, bà cũng có thể tự mình chăm sóc Tuế Tuế.
"Con vào đi thôi, ngày mai bác lại mang đồ ăn ngon tới cho con."
Bác Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2571263/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.