Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên, trong loa vang lên một tiếng cười.

Tiếng cười mềm mại trong trẻo, xen lẫn một tia lạnh lùng.

"Bà đang nói cái gì thế?"

Đường Tuế cười lạnh một tiếng.

"Bà bảo mẫu kia mới là con gái của bà đúng không? Cho nên bà ta nói cái gì, bà sẽ tin cái đấy."

Mẹ Đường vốn nghĩ sẽ không được đáp lại, nhưng không ngờ rằng, Đường Tuế thế mà lại cãi lại bà ta.

Lúc này, lông mày bà ta lập tức dựng thẳng: "Mày đang nói bừa cái gì đấy?"

"Tôi nói không đúng à? Tôi là con gái bà, hay bảo mẫu là con gái bà, người ta nói cái gì thì bà tin cái đó, bà có hỏi qua tôi chưa? Nếu chuyện này xảy ra trên người con gái út của bà, liệu bà có còn tin tưởng lời nói của một phía không?"

Đường Tuế không chờ bà ta trả lời, đã nói thẳng: "Bà sẽ không, bà chỉ là không tin tôi mà thôi."

"Bà có biết, bà theo con gái út ra nước ngoài du học, quanh năm suốt tháng cũng đâu có thời gian rảnh ở bên cạnh tôi, phủi tay rảnh việc? Cuối cùng thì sao, tôi bị một nhà bảo mẫu kia ngược đãi, hôm nay tôi không thể nhịn được nữa nên mới phản kháng. Mà bà là mẹ ruột tôi, một câu cũng không hỏi, ngược lại còn bảo tôi đi xin lỗi người hầu? Ha ha ha."

"..."

Mẹ Đường ở đầu bên kia nghe vậy thì giật mình, trong khoảng thời gian ngắn không ngờ rằng Đường Tuế nói năng lại sắc bén như vậy.



Bà ta cũng không cách nào nói lại cô.

"Còn muốn đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, tôi cảm thấy, bà mới là người cần vào bệnh viện tâm thần, dù sao thì bà cũng chưa từng coi tôi là con gái của bà, từ nay về sau chúng ta vẫn nên đừng... sống cùng nhau nữa, nên cắt đứt quan hệ, về sau cũng đừng liên lạc nữa."

Đường Tuế nói xong thì cúp máy, tháo sim điện thoại ra rồi ném vào bồn cầu.

"Cạch..." mộ tiếng, di động cũng bị ném vào thùng rác.

Khóe miệng Đường Tuế hơi nhếch lên, cuối cùng cũng không cần sống chung với một nhà toàn rác rưởi nữa.

Cô vỗ vỗ tay, ném quần áo và giầy bẩn ném hết vào thùng rác, lúc này mới đi đến trước gương bắt đầu sấy tóc.

Cuối cùng, cả người nhẹ nhàng khoan khoái rời khỏi nhà vệ sinh.

Vị kẹo chua chua ngọt ngọt, thực sự là mỹ vị.

Ánh mắt Đường Tuế cong cong, tâm trạng thật sự rất sung sướng.

Cô vươn tay cầm lấy máy chơi game, rất nhanh đã thành thạo.

Vẻ mặt cô cực kì hưng phấn, oa, mấy thứ này chơi cũng thật vui.



Tần Tiễn Dư nằm trên giường lén hé mắt nhìn trộm Đường Tuế.

Nhìn một lát thì cơn buồn ngủ kéo đến, lúc này anh mới nhắm hai mắt lại ngủ.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tần Tiễn Dư giảm 5, tổng giá trị hắc hóa còn lại là 55.

Đường Tuế đang vui vẻ chơi trò chơi thì đột nhiên nghe thấy thông báo của Luân Hồi Kính, bèn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tần Tiễn Dư đang nằm trên giường.

Chẳng lẽ là, Tần Tiễn Dư đang nằm mơ thấy cô?

Cho nên mới tạo ra một loạt các hiệu ứng, thế nên mới có thể... giảm bớt giá trị hắc hóa.

Ha ha ha, thật thoải mái.

Đường Tuế chơi trò chơi một lúc lâu, rất nhanh đã hơn mười giờ.

Lúc này cô mới bỏ máy chơi game trong tay xuống, vươn vai thư giãn cơ thể.

Vừa mới chuẩn bị nằm xuống sô pha ngủ thì nghe được âm thanh thông báo của Luân Hồi Kính.

Đường Tuế nghe âm thanh thông báo nhiệm vụ xong, tầm mắt lập tức dừng lại ở Tần Tiễn Dư đang nằm trên giường.

Vừa bắt đầu mà thôi, nhiệm vụ này có phải quá táo bạo rồi không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.